Bóng đêm ngoài cửa sổ nổi gió nam, màn trời nặng nề điểm xuyết vài ngôi sao ảm đạm ố vàng, mùi đàn hương trong viện Phúc Thọ còn chưa tiêu tán hoàn toàn, thản nhiên vấn vít rồi tản mạn, thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ lọt vào tai.
Lão thái thái có vẻ vô cùng mệt mỏi, vẫy tay với Trần Thân, cực thấp và cực nghiêm túc nói: “Lời con nói, phải chắc chắn làm được.”
“Lui xuống đi, ta có chút mệt mỏi.”
Đối mặt với lão thái thái, tất nhiên Trần Thân không dám nói một chữ không, ông đứng dậy cáo lui, cuối cùng vẫn chốt hạ một câu: “Vậy việc này, phiền mẫu thân vất vả.”
Lão thái thái nhắm mắt, không muốn đáp lại.
Trong mắt Trần Loan liên tục hiện lên nhiều màu sắc khác nhau, thật ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều nằm trong dự kiến của nàng, lão thái thái kiên trì hơn mười năm, không muốn phù chính Khang di nương đã có một trai một gái dưới gối, có thể thấy được chút quyết tâm.
Đột nhiên nàng rất tò mò, năm đó rốt cuộc vì sao mẫu thân lại chết, để mười mấy năm qua lão thái thái luôn có cảm giác mắc nợ nàng.
“Tổ mẫu hãy nghỉ ngơi thật tốt, Loan Nhi cáo lui trước.” Trần Loan hành lễ, lời nói nhỏ nhẹ.
Lão thái thái đột nhiên mở mắt, sự sắc bén trong đôi mắt già nua vẩn đục là thật, bà mở miệng với vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Loan Nhi, con nói thật cho tổ mẫu biết, chuyện phù chính Khang di nương, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-tuoc/2886880/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.