Sáng sớm tại bệnh viên
"Thật chán aaa...Cho em về nhà đi " Nguyệt Dao Dao dùng điệu bộ mèo con than thở
"Không.Để em ở đây vài hôm nữa tôi mới an tâm " Trái ngược lại với cô người đàn ông kia chỉ ngồi điềm tĩnh làm việc với chiếc máy laptop
Thật ra là hôm nay cô có thể xuất viện rồi nhưng người nào đó nhật định không cho cô về chỉ vì không an tâm.Chắc bác sĩ không cho thì hắn sẽ san bằng cái bệnh viện này quá
"Vậy...Em có thể đi dạo một chút được không " Cô biết là mình không thể nào nói lại cái con người này nên đành phải xin xỏ thôi bằng không cô sẽ bị cái không khí vừa chán nản vừa ngột nhạt này giết mất
"Không " Hắn lãnh đạm trả lời trong khi mắt vẫn dán vào cái màn hình trước mặt
Người đàn ông này đúng là không tiêu hao một giây phút nào để làm việc nha
"Đi mà cậu...đi mà...em xin đấy..nhé " Cô lại sử dụng trò mè nheo cũ rích đó ấy thế mà lần nào hắn cũng siêu lòng đó chứ
Buổi sáng ở trong khuôn viên bệnh viện đúng là rất thoải mái,nắng sớm không quá gắt đủ để làm ấm lòng con người ta.Khuôn viên lại trồng rất nhiều hoa,mỗi một màu sắc lại loé lên một điều gì đó rất tươi mới
Cô đi bên cạnh hắn,cười nói rất vui vẻ ai trong khuôn viên nhìn thấy đều trầm trồ ngưỡng mộ đôi trai tài gái sắc
"Hàn "một tiếng gọi ngọt sớt vang lên phá tan bầu không khí vừa trong lành lại vừa trên tĩnh
Tô Nhã Nhã không biết từ đâu xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-rat-cung-chieu-em-tieu-bao-boi/1327285/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.