“Các người muốn điều động người cứu viện sao?” Nhìn thấy người đàn ông trước mặt lấy điện thoại di động ra, Trương Bưu không khỏi nóng nảy, đặt băng ghế xuống: "Đừng nói Trương Bưu không cho cậu cơ hội, cậu cứ gọi người tới, có thể kêu bao nhiêu thì kêu bấy nhiêu, Trương Bưu này ở Hà Nội, trước giờ còn chưa sợ bất cứ ai."
Trần Hạo Vân không thèm quan tâm, mà gọi lại theo số ông chủ Vân đã gọi.
"Alo, cậu chủ Trần."
"Ông có cấp dưới tên là Trương Bưu đúng không?"
Nghe được lời nói của Trần Hạo Vân, Trương Bưu và những người khác đều vểnh tai, nghe được ý của bọn họ, anh gọi là ông chủ Vân, nhưng làm sao có thể? Ông chủ Vân là người như thế nào? Làm sao có thể biết được loại người này.
"Làm màu,tiếp tục làm màu đi?" Trương Bưu không chút lo lắng, yên lặng chờ Trần Hạo Vân kết thúc cuộc gọi.
“Anh ta hiện tại định đánh tôi bằng một băng ghế, ông nghĩ xem tôi nên làm gì?” Nhìn chằm chằm Trương Bưu trước mặt, Trần Hạo Vân do dự hỏi qua điện thoại.
Trong giây tiếp theo, Trần Hạo Vân đưa điện thoại cho Trương Bưu: "Ông Vân nào đó kêu anh nghe điện thoại."
"Hừ, giả bộ thật giống."
Trương Bưu trả lời cuộc gọi, trước tiên nhấn loa, trực tiếp hét thẳng vào: "Ai dám giả làm ông chủ Vân?"
"Trương Bưu, tôi phát hiện ra cánh của cậu cũng cứng thật đấy, ngay cả tôi cũng không them đặt vào mắt."
“Ồ, giọng khá giống.” Trương Bưu liếc nhìn số mình đang gọi, phát hiện ra không phải là số thường được sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-nha-ta-la-phu-hao/215092/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.