Nghe thấy tiếng, ba người đồng thời quay đầu lại, nhất thời phát hiện vài thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng trước quầy hàng, đầu tóc tên nào tên nấy đỏ lòe đỏ loẹt, mặc áo sơ mi đủ mọi màu sắc, thân dưới lại mặc một chiếc quần cộc, đôi chân gầy như gậy trúc.
“Các vị, đây đều là tiền lẻ để trả khách, cho mấy người rồi tôi không có cách nào buôn bán được nữa.” Chủ quán có hơi cầu xin nói với mấy người.
“Mặc kệ, mày vẫn chưa nộp phí bảo kê tháng này.” Tên thanh niên cầm đầu trực tiếp giơ tay: “Nhanh lên, đưa tiền cho tao, nếu không bị anh Bưu biết, quầy hàng này của mày cũng đừng nghĩ bày được nữa.”
“Các vị, muốn ăn cơm tôi có thể làm, nhưng tiền thật sự không lấy được.” Ông chủ cực kỳ khó xử nhìn mấy người, tay lặng lẽ cuộn tiền lẻ cất vào.
“Ăn cơm.”
Tên thanh niên giả bộ mở thùng cơm nhìn nhìn, chợt một cước đá ngã: “Ông đây cho mày ăn.”
Thùng gỗ lăn xuống đất, cơm bên trong văng ra không ít, dọa Lục Tuyết vội vã trốn sang bên cạnh Trần Hạo Vân, lần đầu tiên cô nhìn thấy người xấu, có hơi hưng phấn, cũng hơi sợ hãi.
“Ai dô dô, mấy cậu, nếu tôi có thể lấy ra sớm đã đưa cho các cậu rồi, các cậu đừng đạp nữa.” Ông chủ vẫn đang cầu xin, nhưng mấy người này không định bỏ qua cho ông, mà còn nhìn nhau, tới tấp động thủ.
“Đập cho tao.”
Nhất thời, một nhóm năm người đá bàn, đổ đồ ăn, thậm chí có người cảm thấy Trần Hạo Vân cản trở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-nha-ta-la-phu-hao/215091/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.