Nguyệt Vy đưa tay ôm ngực, trái tim cô đập thình thịch liên hồi. Mẹ Hà Thu một bên nghe điện thoại, một bên vuốt vuốt sau lưng cô. Nhìn sắc mặt tái xanh của Nguyệt Vy, bà đã đủ hiểu nỗi ám ảnh Hoàng Phong kinh khủng đến mức độ nào.
Ngày trước, rất nhiều đêm, Nguyệt Vy tỉnh giấc trong trạng thái người đầm đĩa mồ hôi, cả người co rút trong chăn. Mất rất nhiều thời gian, con gái của bà mới thoát khỏi nỗi ám ảnh đó Đến giờ, đột ngột xảy ra vụ di dời lặng mộ, phải trở về thành phố A, nơi lấp đầy những kí ức kinh hoàng của Nguyệt Vy. Bà biết, là bất đắc dĩ Nguyệt Vy mới quay trở về. Nguyệt Vy dựa đầu vào lòng mẹ, cảm nhận hơi ẩm quen thuộc từ mẹ, lòng cô từ từ bình ổn lại. Trong điện thoại truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Hoàng Kim Ánh. Hà Thu đáp lời: "Vâng. Hai mẹ con tôi cũng mới nghe tin, chắc là sẽ trở về một chuyến. Giọng mẹ cô từ tổn, bản tay của bà dịu dàng vô vô trên lưng cô, Nguyệt Vy như đứa trẻ cuộn người dựa vào lòng Hà Thu tham lam sự âm áp chiều chuộng của bà.
Vì khoảng cách rất gần điện thoại, cô nghe thấy rõ từng lời mà dì Ánh nói. “Nguyệt Vy có trở về không?"
Mẹ cô trầm ngâm, bàn tay đang vô trên lưng cô đột nhiên ngừng lại “Chuyện đó... tôi vẫn đang lưỡng lự. Bà chủ, tôi... lo lắng.
Nói đến đây, Hà Thu đột nhiên ngừng lại, không nói nữa. Về sau, không cần tiếp lời ai cũng biết điều mẹ cô muốn nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619988/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.