Giữa ban công rộng lớn, gió đêm giáo rít qua tại. Một người đàn ông đứng tựa lưng vào lan can, ngửa đầu lên trời nhả ra từng vòng khỏi trắng mờ Thuốc lá...
Đã lâu lắm rồi... hắn mới đụng tới. Bởi vì có một người đã từng nói: “Em không thích con trai hút thuốc.
Ö.
Hồi đó, dẫn cô đi đâu chơi, cứ hễ thấy con trai, đàn ông hút thuốc, cô đều chun mũi kêu khó chịu. Năm đó cô và hân ở chung một căn hộ, cô nhóc chỉ mới tròn 13 tuổi mà đã có nồi kì thị căm ghét cực độ với thuốc lá.
Hàn vì cô mà không đụng tới một điều thuốc. Đến khi sang Mỹ du học, trải qua những ngày tháng cô đơn ở đó, mệt mỏi trong nỗi nhớ Nguyệt Vy kéo dài vô tận... hắn đã hút rất nhiều thuốc. Nhưng cai dần khi trở về nước.
Không đụng vào thuốc lá. Đơn giản là vì cô không thích Cô không thích thuốc lá... Và bây giờ, cô cũng không thích hán. Mà không, chính xác là không còn thích hắn, không còn yêu hãn. Lần đầu tiên trong đời hắn thấm thía cảm giác hụt hằng tuyệt vọng là thế nào? Cô nói không còn yêu? Không còn yêu... Nghĩa là đã từng nhưng bây giờ không yêu nữa.
Đau!
Một từ thôi nhưng không đếm xuể những vết nứt trong lòng hắn.
Hãn cảm thấy trái tim như ai xẻ làm đội tan nát từng mảnh.
Điều thuốc đã sắp chạm đến đầu ngón tay. Tro tàn rớt xuống, những hạt than hồng theo gió bay đi. Hắn thở mạnh ra một hơi, quăng điều thuốc dở dang vào thùng rác gần đó Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619985/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.