Một tay Nguyệt Vy quờ quạng lên chiếc bàn đầu giường, sờ đến chén cháo rồi hất văng xuống. “Choang. 
Chén cháo vỡ tan. Nguyệt Vy nhân cơ hội Hoàng Phong đang thất thần, cô vội vã lao xuống giường, bắt lấy mảnh sứ trắng tinh vụn vỡ trên sàn di sát vào cổ mình. 
Hoàng Phong từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn Nguyệt Vy lóe lên tí kinh ngạc xen lẫn tức giận, khỏe mỗi nhếch lên bật ra hai từ lạnh lẽo: "Bỏ xuống. 
Nguyệt Vy lắc đầu như cần thuốc, rằng môi run rẩy va vào nhau, tay cầm mảnh sứ cũng run loạn cả lên: "Anh mở cửa ra... ngay bây giờ. Mở ra Hoàng Phong nheo mắt nhìn cô, ảnh mắt lóe lên tia băng lãnh rét lạnh, anh đứng lên định đi về phía cô nào ngờ Nguyệt Vy lập tức hoảng loạn hết toáng lên: "Không được qua đây. Không được qua đây 
Hoàng Phong đăm đắm nhìn mảnh sứ trắng tinh ghim trên cổ cô, trái tim như có ải nhéo một cái, đau đến nghẹt thở. 
Anh dừng bước, nghe lời cô, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích. Lồng ngực vì tức giận mà phập phồng lên xuống không ngừng. 
Bộ dạng Hoàng Phong bây giờ vẫn rất chính tề, ngoại trừ chiếc ao thun hơi nhăn nhúm một chút thì không có gì thay đổi. Nhưng Nguyệt Vy, trên người không một mảnh vải che thân, thân thể mỹ lệ thấp thoảng vài dấu vết xanh tím, làn da cô trắng mịn càng tăng thêm nét dụ hoặc quyến rũ. Ảnh mắt quật cường nhưng không giấu được sự sợ hãi, nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống, tiếng nói kèm theo nức nở sợ hãi: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619973/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.