Nguyệt Vy ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay co rúm nằm chặt chăn. Hoàng Phong ngồi đối diện cô, khoảng cách rất gần, anh dịu dàng nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Em muốn nói chuyện gì? Anh nghe đây?" Rõ ràng Hoàng Phong rất ôn nhu, ánh mắt cũng dạt dào tình ý nhưng 
Nguyệt Vy vẫn không kìm được sợ hãi trong lòng. Hành động và khí chất trên người anh chẳng hề ăn nhập với nhau. 
Giọng điệu dân chủ nhưng hành động luôn chuyên chế độc tài. Bất kể cô muốn hay không, anh luôn có cách ép buộc cô thỏa hiệp, không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận. 
Càng lúc Nguyệt Vy càng cảm thấy mất an toàn trong mối quan hệ này. “Sao, không phải có chuyện muốn nói với anh à. Nếu không nói nữa. " Giọng anh kéo dài, bàn tay lại chạm đến má gò má cô, tỉ mỉ xoa nhẹ. Nguyệt Vy nhận ra ý tử của anh, cô vội vã tiếp lời: "Em... em nói." "Sao nào?” Anh vén nhẹ những sợi tóc dài ra sau tai, ôn nhu hỏi. 
Nguyễn Vy nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng cũng đủ dũng khí để nói: “Em... ngày mai em muốn đi học." Anh không thể giam giữ cô mãi như thế được, cô thật sự rất ghét thái độ cứng rấn cùng hành động ngang ngược này của anh. Dựa vào đâu, anh lại tước đi quyền tự do của cô chứ? Thấy vẻ mặt ấm ức của cô, anh chỉ cười một tiếng, xoa xoa mái tóc của cô: “Muốn đi học đến vậy à?” 
Nguyệt Vy nén lại tức giận trong lòng, cô gật đầu, cất giọng lấy lòng: "Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619972/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.