Sáng sớm hôm sau, Nhật Tân tới rất sớm. 5h sáng đã có mặt tại nhà cô. Nguyệt Vy cũng không để Nhật Tân đợi lâu, cô tạm biệt mẹ rồi ra xe. Sớm nay, Nhật Tân mặc một chiếc áo gió màu xanh da trời nhạt, trời khá lạnh, đến mức chỉ nói vài tiếng đã thổi ra làn hơi trắng xóa. Nghĩ đến việc Nhật Tân dậy sớm, chạy xe hơn 4 km sang đón cô, Nguyệt Vy cảm thấy vừa thương vừa cảm kích cậu em này. Cô mim cười nhìn Nhật Tân nhẹ nhàng hỏi. "Em ăn sáng chưa?” Nhật Tân lắc đầu, cầm lấy mũ bảo hiểm rồi tiện tay đội lên giúp cô. Nguyệt Vy thoải mái nhận đãi ngộ này từ cậu, cô cười tươi nói một tiếng cảm ơn giòn tan. 
Đôi môi hồng nhuận nở nụ cười, hàm răng trắng sáng hiện ra, bên khỏe mỗi còn lấp lóe chiếc răng khểnh, cả khuôn mặt bừng lên nét thơ ngây rạng rỡ say lòng người. 
Nhật Tân nhìn cô đến ngây ngắn, mãi đến khi bàn tay nhỏ xíu nào đó cốc lên đầu cậu một cái, Nhật Tân mới bừng tỉnh. 
Người nào đó cau mày hỏi: “Mặt chị có gì mà em nhìn dữ vậy?" “Mặt chị sạch, nhưng mắt thì dính ghèn” Nhật Tân bình tĩnh đáp, mặt mày không biến sắc, hệt như thật. 
Nguyệt Vy tưởng thật, há hốc mồm: "Ơ, vậy á. Đợi chị tí. Chị vào nhà soi gương lát thôi.” 
Nhật Tân không nhịn được mà bật cười, vội níu tay cô lại: "Khổ quá cô nương ạ. Tôi đùa thôi. Mặt sạch sẽ đẹp để lắm rồi. Lên xe đi. Rách việc Nguyệt Vy biết mình bị trêu, hậm hực đánh nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619900/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.