Nguyệt Vy biết hành động của mình là vô cùng liều lĩnh. Chẳng khác nào vuốt râu cọp, nhưng cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Cô không thể sống trong tình cảnh này mãi. 
Từ cái ngày bước ra khỏi bệnh viện, biết được kết quả mình không có thai, cô đã tự nhủ không thể lún sâu thêm nữa. 
Hàn nói một năm sau, nếu như cô vẫn không động lòng hắn sẽ thả cô đi. 
Nhưng lời chỉ nói bằng miệng nào dám tin tưởng được. Một năm chứ đâu phải một ngày, 365 ngày đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô và hắn cứ sống gần nhau như vậy, ăn ngủ, sinh hoạt như những đôi tình nhân khác nào dám chắc sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. 
Nếu như cô có thai thật thì làm sao? Sẽ thế nào? Khi đó cô có muốn đi có chẳng được. 
Lại nói đến chuyện lỡ như có yêu Hoàng Phong. Chuyện này thật không dám nghĩ tới. 
Cô và hắn khoảng cách không chỉ là quan niệm sống, là tư tưởng là tỉnh cách mà còn là gia thế, địa vị. Di Ảnh thương yêu quý mến cô thật đấy! Nhưng Nguyệt Vy biết trong thâm tâm của bà vẫn mong cầu Hoàng Phong đến với Thiên n, thứ nhất vì tình nghĩa thứ hai nữa là vì tập đoàn IPT. Có lẽ bà ấy giúp cô cũng là vì nguyên do đó. 
Ai chả mong có một cô con dâu xinh đẹp giỏi giang, gia thể lại xuất sắc, Dương Thiên làm vợ Hoàng Phong là lựa chọn tốt nhất, trọn vẹn đôi đường. 
Đừng trách cô nghĩ xa lo nhiều, chưa gì đã tính đến chuyện dâu con, vợ chồng. Nói thật, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619899/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.