Nguyệt Vy vừa nghe thấy giọng nói ngoài cửa thần kinh lập tức căng cứng. 
Là Minh Khang. 
Cô còn chưa biết có nên mở cửa hay không thì tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên. m lượng to đến mức khiến cô giật nảy mình. Cùng lúc đó, Minh Khang cũng lên tiếng: "Cô Nguyệt Vy, tôi biết có đang ở bên trong. Phiên cô mở cửa giúp tôi 
Ngừng một chút, anh ta lại nói: “Nếu cô không muốn mẹ cô nhìn thấy thi Lời còn chưa dứt, Nguyệt Vy đã gấp gáp mở cửa. Cô nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng xóa nổi rõ trên mu bàn tay nõn nà. 
Ánh nắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt đầy sợ hãi của Nguyệt Vy khiến da thịt càng thêm trắng sáng, trắng đến mức yếu ớt. Trên trán cô lấm tấm mồ hội, môi còn hơi run rẩy, một cô gái đơn thuần mong manh như vậy lại hết lần này đến lần khác không biết lượng sức mình mà chọc giận Hoàng Phong Minh Khang trong lòng thầm cảm thán lá gan của Nguyệt Vy, xem ra cũng là một cô gái bướng bỉnh. “Anh... anh... tìm tôi có chuyện gì? Mẹ tôi sắp về rồi? Có thể nói nhanh một chút không?” Nguyệt Vy rối rằm lên tiếng trước. Cô không ngờ Minh Khang lại đến đây. Hoàng Phong đi công tác, Minh Khang là trợ lý chạc chắn phải đi theo. Nhưng bây giờ Minh Khang ở đây, không lẽ Hoàng Phong cũng đã về rồi sao? Không thể nào. 
Nguyệt Vy cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô thực sự không dám nghĩ tới hậu quả của việc cố tình không nghe điện thoại của hắn, còn không từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619896/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.