Đến hơn hai giờ chiều, Nguyệt Vy được phép về nhà.
Đã lâu không về thăm mẹ, Nguyệt Vy vừa bồi hồi vừa mừng rỡ. Chỉ nghĩ đến cảm giác được gặp lại mẹ thôi, Nguyệt Vy đã vui vẻ không nói nên lời. Cô nhớ mẹ, nhớ vô cùng. Một tháng ròng rã trôi qua, chỉ được nghe thấy giọng mẹ mà không nhìn thấy mặt, cô không biết làm sao nói hết tâm trạng của mình.
Xe chạy trên đường lớn, buổi chiều yên ả, thành phố ngập chìm trong ảnh năng vàng nhạt, trên đường xe cộ đông đúc nhưng không hối hả vội vàng như sớm mau hay chiều tối tan ca. Nguyệt Vy quay mặt ra cửa xe, đánh giá cảnh vật bên ngoài, rõ ràng vẫn không có gì thay đổi nhưng sao hôm nay con đường về nhà trong mắt cô lại như mang một màu sắc tươi mới khác biệt thế này.
Căn nhà nhỏ của hai mẹ con Nguyệt Vy nằm trong khuôn viên nhà họ Hoàng. Nhà cô ở phía sau biệt thự. Nguyệt Vy bảo tài xế dừng lại ven đường, nơi này cách cổng sau biệt thự một đoạn ngắn, cô không biết mẹ có ở nhà bây giờ không nhưng nếu có đảm bảo khi thấy cô được xe ô tô đưa đón về tận nhà thế này thì thế nào cũng nảy sinh thắc mắc.
Nguyệt Vy không muốn sự việc rắc rối như vậy, dù gì cô và Hoàng Phong cũng ở bên nhau một năm, không có tương lai, không có vướng bận, cho nên chuyện này tốt hơn hết không để mẹ cô biết
Xuống xe, một cơn gió nhẹ lướt qua mạnh theo mùi hương hoa sữa quen thuộc, lòng Nguyệt Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619887/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.