Hoàng Phong mỗi lần tức giận lên đều bá đạo ngang ngược như thế. Hắn đi rồi, còn cho người đến giám sát cô. 
Mấy người vệ sĩ canh giữ ngoài cửa, vừa nãy cô chuẩn bị đồ muốn về thăm nhà, kết quả bị hai tên vệ sĩ chặn lại, họ thông báo, trước khi hắn quay về cô không được bước ra khỏi cửa nửa bước. 
Nguyệt Vy vừa nghe xong liều mạng gào khóc một phen, bao nhiêu ấm ức tuôn trào qua nước mắt, cố hết sức chạy ra ngoài, náo loạn phản kháng nhưng vẫn vô ích. 
Đám vệ sĩ đứng đơ như tượng sáp, mặt mày không chút biểu cảm, răm rập một câu cậu chủ hai câu cậu chủ, Nguyệt Vy bất lực bị nhốt lại trong biệt thu. 
Cô biết hắn đang trừng phạt cô nhưng tại sao lại sử dụng cách bạo ngược tinh thần đã mang như thế chứ? Hôm nay là chủ nhật, bắt cô ở nhà một mình, một tháng trời không cho về nhà đã đành, đến khi hắn đi rồi cũng không buông tha cho cô. Sáng đó, Nguyệt Vy rửa mặt bằng nước mắt. Những người vệ sĩ dưới lầu như nghe hợp xướng, tiếng khóc của Nguyệt Vy liên tục truyền xuống khi thì thê lương ảm đạm, khi thì thút thít trách móc, khi lại ấm ức khóc nấc lên như đứa trẻ. Họ hiểu, cô gái này bị cậu chủ khi dễ quá nhiều rồi, đến về nhà cũng không cho, giam lỏng thể này còn không phải là kim ốc tàng kiệu hay sao? Thế nhưng cô gái này thoạt nhìn nọ nớt mềm mại có thể chịu được sự ngang tàn của cậu chủ bao lâu? 
Không ai biết bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619886/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.