Bốn vạn năm, nàng ở dưới Vong Xuyên, nhìn vô số người đi vào luân hồi, hết kiếp này rồi lại kiếp khác, tất cả những yêu, hận, đau, buồn rồi cuối cùng cũng quên hết. Tất cả tưởng chừng như sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, cuối cùng chỉ một chén canh cũng xoá sạch hết thảy. Hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu, nàng lại nhìn không quen. Rõ ràng đã nhìn suốt bốn vạn năm cũng không cách nào quen nổi. Hoa nở thì lá đã rụng, lá chồi lên thì hoa đã tàn, cho dù có trôi qua bao nhiêu năm đi nữa, hoa và lá cũng vĩnh viễn không gặp được nhau.
Nàng không còn nhớ đã xảy ra những gì suốt bốn vạn năm qua, thế nhưng lại không cách nào quên cái đau như xé nát linh hồn khi nhảy vào Vong Xuyên ấy. Nàng chấp nhận nỗi đau, cũng chấp nhận những cô đơn lạnh lẽo dưới Vong Xuyên, chỉ để nhìn thấy hắn đứng trên cầu Nại Hà nhìn nàng một lần. Thế nhưng suốt bốn vạn năm, ngay cả cái bóng của hắn, nàng cũng chưa từng thấy. Mạnh Bà thường đứng trên cầu, nhìn một dải hoa bỉ ngạn đỏ rực, trong mắt chứa đầy ưu thương nhìn về phía nàng. Nàng không hiểu được ánh mắt đó.
Mãi đến rất lâu sau, Mạnh Bà kể cho nàng nghe chuyện của hắn.
Hắn là con trai của Tứ Thiên Vương, bản thể là Kỳ Lân thượng cổ, vì chịu thiên kiếp nên phải xuống trần gian. Thiên kiếp của hắn là tình kiếp, nếu không vượt qua được thì sẽ không được trở về bản thể.
Giữa nàng và hắn chính là nghiệt duyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-bi-bat-coc/3184801/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.