Nghe mẹ nói tôi ngẩn người nhưng rất nhanh lại quay về với thực tế:
“Vâng ạ, Tiếu Tùng lớn rồi, sắp kết hôn rồi, thật tốt!”
Nhưng không hiểu ở đâu có một giọng nói bên tai tôi: “Có thật là tốt không?”, tôi kiên quyết tự khẳng định, là tốt, thật sự rất tốt.
Vào đêm giao thừa năm 2013, nghe tiếng cười đùa của đám trẻ con đốt pháo ngoài sân, tôi ý thức sâu sắc được rằng, Tiếu Tùng, cậu bé của tôi, đã không còn là của tôi nữa. . ngôn tình sủng
Cậu bé của tôi, chúc cậu hạnh phúc, cả đời này nhất định phải hạnh phúc.
Đêm giao thừa, tôi tự mình cho rằng đã bỏ qua tất cả lưu luyến với Tiếu Tùng, trong tim cũng đã nói lời chúc phúc cuối cùng tới cậu.
.....
Ngày mùng năm Tết, tôi lên chuyến xe lửa về Cáp Nhĩ Tân.
Tới Cáp Nhĩ tân, tôi ngồi viết bản thảo, viết xong vội vàng đốt bỏ.
Tất cả mọi thứ đang dần dần tê liệt theo sự chảy trôi chầm chậm của thời gian, cuối cùng cũng phải quên đi.
Quên đi kỷ niệm đẹp đẽ, quên đi người, quên đi tất cả, theo gió cuốn đi.
Hà Hảo và Tiếu Tùng, hai đường thẳng song song này, bọn họ đã từng trên cùng một mặt phẳng đi song hành cùng nhau, cũng từng giao nhau, đáng tiếc chỉ là đã từng, bây giờ họ không ở trên cùng mặt phẳng nữa, đến tư cách song song cùng nhau cũng không có.
Từ đó Tiếu Tùng là Tiếu Tùng, Hà Hảo là Hà Hảo.
Hà Hảo ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ban-thich-toi-muoi-chin-nam-ket-hon-roi/2470156/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.