Chu Huy cảm thấy hôm nay Thẩm Trình có chút khác lạ. Làm trợ lý tổng giám đốc, hiểu biết của anh về Thẩm Trình tất nhiên sẽ nhiều hơn của người khác, cho nên anh nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Thẩm Trình không đúng lắm, từ sáng tới chiều, mày lúc nào cũng chau lại, không phải kiểu giận dữ, mà chắc chắn không phải vui sướng gì.
Giống như đang nặng lòng, không thoải mái vì chuyện gì đó.
Với Thẩm Trình mà nói, chuyện này cực kỳ hiếm thấy. Hắn chính là người cầm quyền tối cao của công ty, dù là thân phận hay năng lực thì đều có thể là đứng nhất không ai đứng thứ hai, ai dám khiến hắn không thoải mái chứ?
Chu Huy cẩn thận hồi tưởng lại những công việc gần đây của công ty, nhưng không tìm ra vấn đề gì.
"Thẩm tổng, có vấn đề gì sao?" Cuối cùng, xuất phát từ sự cẩn thận, anh mở miệng hỏi thẳng.
Thẩm Trình trả lời: "Thoạt nhìn trông tôi có chỗ nào có vấn đề sao?"
Câu trả lời này càng thể hiện rõ cảm xúc không thoải mái trong lòng hắn.
Nỗi lòng của Thẩm Trình đúng là có chút không đúng, sau khi nói câu tạm biệt do quỷ thần sai khiến kia xong, cảm xúc này vẫn duy trì đến tận bây giờ.
Vì sao không kiềm chế được cái miệng của mình? Rõ ràng lý trí hoàn toàn cự tuyệt.
Loại cảm giác nọ lại tới lần nữa. Rõ ràng cậu trai nọ thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, so sánh thì cậu mới đúng là con mồi trong bãi săn, thuộc về thế yếu, nhưng lại đầy cảm giác nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-xinh-dep-nhung-hoi-ngoc/998913/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.