Ngày hôm sau Tần Bắc mơ mơ màng màng bị đạp cho tỉnh. Hắn nhổm dậy nhìn quanh thì thấy bác sĩ và y tá đang nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, giật mình nhớ ra chuyện tốt mà mình làm tối qua thì liền bật dậy. Đình An đang đau đớn mở to miệng hít từng ngụm không khí, tiếng hít thở nặng nề khiến đầu óc Tần Bắc rối tung. Hắn cau mày nhìn qua bác sĩ, hỏi:
"Sao không tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy? Muốn cậu ấy đau chết à?"
Nói xong Tần Bắc nhận được một cái nhìn chết chóc từ bác sĩ. Hắn nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn qua Đình An, hắn sáng suốt lựa chọn câm miệng.
Bác sĩ nhìn hắn rất không vừa mắt, liền âm dương quái khí mà nói: "Cậu ở lại đây để chăm sóc người bệnh chứ không phải để nghỉ dưỡng mà ăn no rồi ngủ ngáy to đến mức đánh thức cả y tá của tôi. Bệnh nhân đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt cả áo mà cậu còn có thể nằm ngáy được thì tôi cũng chịu."
"..."
Lỗi tại hắn, hắn xin quỳ xuống nhận tội.
Đình An hít thở sâu, cảm giác cơ thể ngứa ngáy khó nhịn lại trồi lên tra tấn cậu. Bác sĩ quan sát một lúc rồi rời đi, trước khi đi còn sâu kín nhìn Tần Bắc một cái.
"..."
Ý gì đây? Thích hắn rồi phải không?
Tần Bắc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong liền gọi điện cho đầu bếp ở nhà nấu chút cháo hải sản, mang đến bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-dang-yeu/3335449/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.