Đình An từ nhỏ đã có một ước mơ, đó chính là lấy được một người giàu có, không cần làm cũng có ăn, còn phải được ăn no, cũng không cần ngon, chỉ cần no là được.
Nhưng năm nay cậu đã ngoài hai mươi rồi, mối tình đầu cũng không có, lấy đâu ra anh chồng giàu có đây. Ngay cả miếng ăn vào bụng cũng không có, cậu đã hai ngày chưa ăn gì rồi.
Đình An ngồi ở ven đường nhìn dòng xe tấp nập, khuôn mặt bất biến xoa xoa bụng, nghĩ thầm: "Ước gì có đồ ăn từ trên trời rơi xuống.. Đập chết cậu cũng cam lòng."
Nhưng đợi, đợi mãi, cậu đợi từ lúc mặt trời còn treo trên cao cho đến khi màn đêm bao trùm mọi thứ. Lại một ngày không có gì ăn. Đình An chán nản đứng dậy, mang theo một cái chăn rách nát định tìm chỗ ngủ qua đêm.
Đúng vậy, Đình An là một người vô gia cư, không những vậy còn là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Lúc mới lọt lòng đã bị vứt bỏ ở bãi rác và được một người vô gia cư nhặt về nuôi nấng. Cậu chính là đại diện cho tầng lớp nghèo nàn xấu xí bẩn thỉu trong xã hội. Không nhà không nơi nương tựa, không cha mẹ, không công việc, ngay cả ăn xin cũng không bằng. Ít nhất thì ăn xin còn có thể xin vài đồng mua cơm, còn cậu ngay cả làm ăn xin cũng không được.
Vì trông cậu bẩn thỉu, tóc tai xõa sợi, nhìn thôi đã sợ bẩn mắt. Nên không ai thèm bố thí cho cậu. Đình An sống là một sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-dang-yeu/3335448/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.