Đường Miểu cùng Dương Kỷ Minh sửng sốt vội đứng bật dậy: "Cô sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là thuốc độc?"
Tô Ca giơ tay ngăn họ lại: "Không có gì."
Cô cẩn thận đặt lại lọ thủy tinh rống vào hộp, đậy nắp lại.
Đầu ngón tay đang mơn trớn hộp gỗ thoáng khựng lại.
Màu sắc ở vị trí cô vừa lướt qua sẩm hơn những chỗ khác, thậm chí có chút ẩm ướt?
Máu vốn cố tình ngăn lại lúc này đây lại tuôn ra làm ướt đẫm cổ áo cô, Tô Ca liền sau đó ngất lịm.
Đã hai đêm trôi qua, Tô Ca vẫn sốt cao không tỉnh. Dương Kỷ Minh không ăn không ngủ ngồi canh giữ bên cạnh.
Cạch!
Đường Miểu mở cửa bước vào, cô ta đảo mắt nhìn người trên giường rồi dời sang thiếu niên: "Con đi nghỉ đi, để dì út ở đây trông coi cô ấy."
Dương Kỷ Minh chỉ nhìn chằm chằm người đang ngủ say, mỏi mệt lên tiếng: "Cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thuốc Đào Bách đưa có độc?"
Đường Miễu không lập tức trả lời anh: "Con thích Tô Ca?"
Anh ta thoáng mờ mịt: "Con không biết. Chỉ là trước giờ chưa có ai thật lòng đối xử tốt với con như vậy."
Đường Miểu khó hiểu: "Dì út tệ với con?"
Dương Kỷ Minh cười xua tay: "Sao giống được. Chúng ta có quan hệ máu mủ, đối tốt với nhau là chuyện hiển nhiên. Tô Ca không giống."
Đường Miểu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Chẳng có độc gì cả. Tô Ca chỉ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3328888/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.