Chiều hôm sau, Tư Bạch bước vào xem anh, liền phát hiện người đã tỉnh từ lâu, thậm chí đang đờ đẫn nhìn trần nhà.
Tư Bạch vừa rót nước vừa than thở: “Trước kia cậu có vậy đâu, giờ lại mang mệnh công chúa, còn sốt tới ngất xỉu.”
Đào Bách lúc này mới quay sang nhìn anh: “Cậu gọi bác sĩ?”
Tư Bạch vội vã phủ nhận: “Cho tớ chín cái mạng cũng không dám gọi. Cậu bây giờ có phải người bình thường đâu, đến bác sĩ cũng không chữa nổi.”
Đào Bách hài lòng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngó lơ anh ta.
Tư Bạch lại hiếm khi khác thường, im lặng hồi lâu, ánh mắt giãy giụa mãi nhìn về phía anh.
Đến cả Đào Bách đang hồn vía trên mây cũng nhận ra chuyện lạ này: “Cậu sao vậy?”
Tư Bạch liếm môi, ngập ngừng: “Cậu… tuyệt đối phải bình tĩnh.”
Đào Bách cười giễu, trước giờ có chuyện gì mà anh không bình tĩnh nổi chứ: “Cậu nói đi.”
Tư Bạch không dám nhìn thẳng đối phương, cụp mắt lên tiếng: “Hôm qua nhà họ Tô sang thăm nhà cậu.”
Đào Bách sửng sốt: “Cậu báo cho cô ấy tôi bị bệnh?”
Tư Bạch lắc đầu tiếc nuối: “Người ta không phải muốn thăm cậu, người ta muốn tới cửa từ hôn.”
“Cái gì?” Đào Bách ngồi bật dậy, cổ họng còn đang đau đớn, bỏng rát.
Đối phương khóc không ra nước mắt, tự trách sao mình lại ngu đến mức kể chuyện này cho anh.
Thế nhưng lời nói ra không thu vào được, Tư Bạch đành thức thời ngậm miệng.
Vài phút sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3325999/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.