Anh vội vàng quay lại những tưởng sẽ thấy bộ mặt hốt hoảng của Cao Bác.
Nhưng anh có nằm mơ cũng không ngờ đối phương đã đoán trước được.
Từ xa vang lên tiếng vỗ tay cùng nụ cười đắc ý của Đào Chấn: “Làm tốt lắm!”
Cao Bác nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Đừng quên lời hứa của ông, thả ba mẹ tôi ra!”
Đào Chấn bật cười: “Ta cũng muốn giữ lời hứa với cậu. Đáng tiếc trước khi ta thả người, họ đã xuống suối vàng rồi.”
Cao Bác gần như suy sụp, hai mắt đỏ ngầu: “Ông vừa nói cái gì?”
Lúc anh ta xông lên định tấn công Đào Chấn, những binh lính vẫn luôn ẩn nấp lập tức xuất hiện giữ chặt người lại.
Đào Chấn híp mắt: “Một thằng nhãi ranh còn dám bàn điều kiện với ta? Ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới mức tha cho một kẻ nắm giữ điểm yếu của mình? Giam nó vào lồng kính!”
Cao Bác bị đánh ngất, binh lính dắt anh ta tới chỗ bên cạnh Dương Kỷ Minh.
Vừa ấn nút đỏ trên tường, một lồng kính trong suốt khác hiện ra giam lấy anh ta.
Dương Kỷ Minh cố dùng dị năng để phá vỡ lồng kính nhưng mãi không có tác dụng.
Anh thấy vậy đành im lặng quan sát hết một màn vừa rồi.
Nực cười!
Đào Chấn không khỏi ngạc nhiên: “Không hổ danh là con trai của giáo sư Dương. Tố chất tâm lý rất tốt.”
Dương Kỷ Minh ngước mắt nhìn ông ta: “Nếu tôi là ông sẽ lập tức giết chết tôi!”
Đào Chấn cười càng thêm rạng rỡ: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3322492/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.