Tô Ca sửng sốt: Anh ta không phải có ý đồ muốn làm cô ghê tởm chủ động từ hôn đó chứ?
Nghĩ vậy, cô đứng bật dậy: “Ba mẹ! Con có chuyện riêng cần nói với Đào Bách. Hai người cứ ăn tối trước đừng đợi con.”
Vừa dứt lời, Tô Ca vội kéo tay Đào Bách ra khỏi nhà.
Đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong căn cứ, nhìn kẻ đến người đi tấp nập cô suýt quên mất đây là mạt thế.
Đào Bách cao hứng im lặng nhìn đôi tay đang nắm chặt.
Thấy người phía sau mãi không nói gì, Tô Ca dừng chân đến lúc này mới nhớ thả tay đối phương ra: “Anh nhớ lại khi nào? Còn ai khác biết chuyện anh đã là zombie không?”
Đào Bách thoáng hụt hẫng nhưng không để cô phát hiện: “Chỉ mới đây thôi. Tôi còn tưởng cô Tô vô cùng bận rộn, còn có thời gian để tâm đến chuyện của tôi sao?”
Tô Ca khựng lại vài giây, cô có chút hoài niệm Đào Bách mất trí nhớ, thầm nghĩ đối phương chán ghét mình nên mới nói lời này: “Chuyện hôn ước anh không cần lo. Tôi sẽ chủ động nói với ba mẹ đề nghị từ hôn. Tuyệt đối không làm phiền anh thêm nữa.”
“Từ hôn?” Đào Bách bất giác cao giọng.
Bàn tay anh lặng lẽ siết chặt, khóe môi khẽ nhếch: “Lúc trước tôi trăm ngàn lần muốn từ hôn cô kiên quyết không đồng ý. Giờ có người trong lòng lập tức tìm cách đá tôi? Cô xem tôi là thứ gì hửm?”
Cô không hiểu sao Đào Bách lại tức giận với mình, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3322491/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.