Zombie Đào Bách sửng sốt: “Chị?”
Tô Ca thản nhiên gật đầu.
Có thể do bộ não của Đào Bách hiện giờ không còn linh hoạt như trước, chỉ trong giây lát anh đã chấp nhận: “Chị! Em đói!”
Tô Ca nhìn đối phương vô tư đòi hỏi chỉ muốn quay lại vài phút trước tát chết mình.
Vừa nãy còn không để anh ta đi, đúng là não úng nước mới khi không vác của nợ này vào người.
Cô vò đầu bức tai, cuối cùng chọn thỏa hiệp: “Được rồi. Em muốn ăn gì?”
Đôi mắt Đào Bách tròn xoe còn lấp lánh ánh nước tựa như một đứa trẻ, lắc đầu: “Em không biết.”
Tô Ca trừng mắt, lấy đại vài món ăn trong không gian đưa cho anh ta.
Đào Bách bĩu môi: “Chị thật hung dữ!”
Tô Ca giơ tay lên làm bộ muốn giật lại đồ ăn: “Không ăn thì nhịn.”
Đào Bách tuy hốt hoảng nhưng tay chân lại cử động hết sức chậm chạp: “Chị đã nói cho em rồi! Không được giành lại.”
Anh cau mày khẩy đống bánh quy trên sàn, mặt không hề che dấu vẻ ghét bỏ.
Sau đó, Đào Bách lùi lại co người dựa vào tường không ăn cũng không nhìn cô.
Tô Ca khó hiểu: “Lại sao nữa?”
Đào Bách lắc đầu không nói.
Tô Ca mất hết kiên nhẫn: “Không ăn thì thôi!”
Cô nói thật làm thật, hoàn toàn xem anh như không khí nhắm mắt ngủ.
Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Đào Bách chậm rãi hé mắt.
Nhìn đối phương say giấc, anh ủy khuất nhưng không nói thành lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-khong-phai-toi/3315226/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.