Vào mùa hè năm thiếu gia nhà họ Châu mười sáu tuổi, dường như không có chuyện gì xảy ra, trong thành phố là một cảnh tượng phồn vinh. Chỉ có bọn trẻ con hàng ngày đi chân trần bán báo trên đường, khẩu hiệu thay đổi mỗi ngày, nhà nào cũng trữ muối và lương thực, đều đang thảo luận xem nơi nào sắp xảy ra chiến tranh. 
Ngày nào mẹ cũng dặn dò bảo cậu ít ra ngoài lại, sau khi tan học cũng bảo cậu đừng chạy nhảy khắp nơi với bạn cùng lớp mà về nhà sớm một chút. 
Châu Thanh năm mười sáu tuổi còn rất non trẻ, luôn mặc áo sơ mi ngắn sáng màu trông đoan chính và trắng trẻo hơn người cùng tuổi vài phần, là một công tử nhỏ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có thực thụ. Để cho mẹ yên tâm thì cậu nâng cao giọng, quy củ đáp lại: "Biết rồi ạ." 
Nhưng quay đầu lại thì cũng chẳng thấy quy củ như thế. 
Giáo viên già hàng ngày đều nói về nỗi bất hạnh của nước nhà, người dưới bục nghe giảng mà trong lòng đầy căm phẫn, cha Châu ngày nào cũng vội vàng ra ngoài, đêm khuya khó về nhà, từ nhỏ Châu Thanh đã mưa dầm thấm đất, làm sao có thể hoàn toàn không biết thời cuộc thế nào. 
Nhưng những gì mà một cậu con trai trẻ tuổi có thể làm thật sự có hạn. 
Cậu vẫn còn đang cao lên, mỗi ngày còn bị dì giúp việc trong nhà bắt uống một ly sữa lớn. 
Hôm nay trường học được nghỉ. 
Vài người bạn cùng trường ghép đôi với nhau rủ cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395279/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.