Khoang miệng bị đào bới từng tấc, từng tấc một mang theo nhiệt độ vượt khỏi tầm kiểm soát, Châu Thanh nghe được một âm thanh nặng nề, không phân biệt được rốt cuộc là của mình hay là của Trữ Khâm Bạch. Không mơ hồ như lúc sau khi uống rượu lần trước, cũng không phải sự thổ lộ tình cảm nồng nàn như lần xe bị theo đuôi kia.
Đây chính là dục vọng vô cùng thẳng thắn.
Không hề che đậy, mang theo tính công kích và cảm giác chinh phục thuần tuý của đàn ông.
Đến khi Châu Thanh không chịu được nữa phải nghiêng đầu né tránh thì bị hôn lên cổ. Cậu mơ hồ nhìn thấy cánh tay Trữ Khâm Bạch chống ở bên mặt cậu, gân xanh căng lên và đường nét cơ bắp rõ ràng, đặc biệt là khi cằm bị bóp lấy và kéo trở lại, Châu Thanh ngước mắt lên, lần đầu tiên hoàn toàn cảm nhận được dục vọng giữa đàn ông và đàn ông, không thua kém gì phần kích thích so với sự hiểu biết hời hợt từng có của cậu về đàn ông và phụ nữ.
Thậm chí là càng khoa trương và càng trắng trợn hơn. Không hoảng hốt và lo sợ như cảnh tượng khó coi sau khi nhìn thấy màn che trên sân khấu, cậu đắm chìm trong sự xâm lược của Trữ Khâm Bạch cho đến khi hoàn toàn buông bỏ.
Cuối cùng, nếu không phải là Trữ Khâm Bạch dừng lại kịp thời thì Châu Thanh cũng không biết chuyện hoang đường này sẽ tiến hành đến bước nào.
Lúc này, quần áo của cậu đang nửa mở ra, vùng cổ và ngực dưới ánh đèn lờ mờ toàn là những dấu vết lốm đốm, Trữ Khâm Bạch nhìn một cái, thấp giọng chửi một tiếng rồi kéo chăn qua bọc người cậu lại, còn mình thì lật người xuống giường đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước nhanh chóng chảy ào ào trong phòng tắm, Châu Thanh để suy nghĩ trở nên trống rỗng, cuối cùng mỉm cười, cùng với cơn mưa phùn lộp độp bên ngoài cửa sổ, không đợi kịp lúc Trữ Khâm Bạch ra ngoài đã ngủ thiếp đi.
Lúc Trữ Khâm Bạch đi ra, anh nhìn người đã vùi mặt vào trong chăn một lúc lâu.
Châu Thanh lúc ngủ có khác biệt rất lớn với dáng vẻ thường ngày.
Mái tóc có cảm giác mềm mại hơn, lông mi vừa rậm vừa dài, không nhìn ra phần điềm tĩnh như khi được người khác gọi là Châu tổng hay anh Châu nữa, cộng thêm khuôn mặt mang theo chút ửng đỏ, thế mà lại trông có thêm vài phần trẻ con của thời niên thiếu.
Trữ Khâm Bạch đợi đến khi khí lạnh trên người bay đi hết mới đi lên, cuộn chăn ôm người nọ vào trong ngực.
Cho dù như vậy, người đang ngủ sâu cũng không hề có một nửa dấu hiệu thức dậy.
Châu Thanh ngủ ngon cả một đêm, lúc tỉnh dậy mới phát hiện người đang bị cậu gối lên cánh tay đã dậy từ lâu, đang nửa dựa người xem điện thoại.
Châu Thanh ngơ ngác vài giây mới nhớ lại cơn sốt cao của mình đêm qua.
Trữ Khâm Bạch cúi đầu: "Dậy rồi à?"
Anh đặt điện thoại xuống rồi sờ trán cậu, "Đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, dậy ăn chút gì đi nhỉ?"
"Mấy giờ rồi?" Châu Thanh hỏi, cổ họng vẫn còn hơi khàn, lúc đang nói chuyện thì cả người dịch về sau để tách khỏi cánh tay của Trữ Khâm Bạch.
Trữ Khâm Bạch động đậy bả vai đã tê cứng, "Mười một giờ."
"Mười một giờ?" Châu Thanh giật mình, vừa chú ý đến động tác của anh vừa ngồi dậy, nói: "Hôm qua vừa nói với nhóm Chu Cần là mười giờ sáng nay sẽ thảo luận về việc thu xếp hành trình trở về."
Trữ Khâm Bạch kéo người trở lại, "Buổi sáng có người gõ cửa, bọn họ đi chuyến hai giờ chiều nay, vé của em anh bảo thư ký đổi sang buổi tối rồi, đi cùng với anh."
Châu Thanh: "..."
Châu Thanh không nói gì mất một lúc, là còn chưa đủ tỉnh táo khi vừa mới ngủ dậy và cũng là đang cân nhắc vấn đề, hai giây sau mới hỏi anh: "Đều thấy anh cả rồi à?"
Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên lúc nhìn thấy mình trên khuôn mặt của nhóm người đứng ở cửa sáng nay thì có lòng hảo tâm giữ lại sự tôn nghiêm của ông chủ trước mặt cấp dưới, "Không, chỉ có một người nhìn thấy thôi."
Châu Thanh "Ò" một tiếng.
Thật ra cậu không hề để tâm cấp dưới nghĩ như thế nào.
Suy cho cùng những người được đưa theo từ công ty đều biết chuyện cậu và Trữ Khâm Bạch đã kết hôn rồi. Chỉ là dù sao đây cũng là một chuyến công tác, chung quy cũng sẽ ảnh hưởng không tốt, cũng may là công việc đã kết thúc rồi nên vấn đề cũng không lớn.
Châu Thanh hoàn toàn không biết rằng nó lại không đơn giản như những gì Trữ Khâm Bạch nói.
Những người trong nhóm nhớ lại cảnh tượng vào buổi sáng thì tấn công người duy nhất hiểu rõ tình hình là Đường Mật trong nhà hàng của khách sạn, nói: "Đường Mật, cô chơi xấu nha, nếu như cô nói sớm hơn là tối qua Châu tổng không hề ở một mình thì bọn tôi sẽ đến mức phải xấu hổ như vậy sao?"
Đường Mật dùng nĩa chọc mì spaghetti trong đĩa, thờ ơ nói: "Bữa tiệc tối qua tôi cũng không đi theo cùng thì làm sao tôi biết được tình hình thế nào. Hơn nữa, tôi cũng đã nói chuyện Trữ Khâm Bạch giải vây ở sảnh lớn rồi mà, ai bảo mấy người chạy đến gõ cửa làm gì."
Những người khác hậm hực ngừng phê bình.
Chủ yếu là không ai nghĩ đến điều này, mọi người đã quen với việc nghĩ rằng Châu Thanh chỉ có một mình.
Cho dù tin đồn cậu kết hôn với Trữ Khâm Bạch bị lộ ra ngoài nhưng cũng chỉ là nửa công khai, Châu Thanh vẫn là Châu tổng kia của Châu Thị, rành mạch phân minh, có thể sắp xếp và xử lý tốt tất cả mọi việc.
Đến nỗi mà lúc gõ cửa xong, nhìn thấy một minh tinh lớn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, sự chấn động và thức tỉnh vào giây phút đó là chưa từng có trước đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]