Trữ Khâm Bạch hung dữ với người ta xong, nhìn dáng vẻ mở miệng muốn nói gì đó lại không cách nào để thanh minh của người trước mặt lại không khỏi mềm lòng.
Ngay cả khi bị ốm ngồi ở cuối giường, người luôn tỏ ra là mình ổn trước mặt người khác như Châu Thanh thậm chí còn không biết giấu diếm mà sẽ thẳng thừng nói với anh rằng, hai ngày nay anh không gọi điện cho em.
Lời nói này thốt ra từ trong miệng cậu chính là sự để tâm của cậu.
Cứ như thể kẻ tội ác tày trời ngược lại là Trữ Khâm Bạch anh.
Cuối cùng thì lo lắng đã chiếm được ưu thế, Trữ Khâm Bạch từ bỏ việc tính toán, đưa thuốc qua: "Uống thuốc trước đi đã."
Châu Thanh đưa tay ra, cậu đổ quá nhiều mồ hôi nên viên con nhộng và thuốc viên dính vào lòng bàn tay, lúc cho vào miệng dường như có thể nếm được vị đắng chưa từng thấy. Người từ trước đến nay luôn uống thuốc như ăn cơm mà không có phản ứng gì lần đầu tiên bị đắng đến mức phải cau mày.
"Bây giờ biết là khó uống rồi à?" Trữ Khâm Bạch tiện tay lấy ly nước lại.
Châu Thanh uống nước xong thì cổ họng dễ chịu hơn một chút, giọng nói rõ ràng hơn so với lúc nãy, chậm rãi nói: "Vẫn luôn rất khó uống mà."
Cậu vẫn luôn uống thuốc, bắt đầu từ cái ngày tỉnh lại vẫn luôn uống thuốc.
Lúc đầu là từng nắm từng nắm một, sau đó dần dần giảm liều lượng, cách đây một thời gian trước, gặp được anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395250/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.