Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng cuối cùng vô cùng khó xử và buồn cười.
Điều thú vị là Tần Trì Dã muốn đánh cậu nhưng hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ không cần.
Ồ ~ Không cần cậu nuôi thì thôi, vừa vặn cho cậu tiết kiệm tiền.
Bùi Lĩnh lên xe rồi vẫn còn cười tủm tỉm, có thể tưởng tượng ra lúc nhà cậu vừa đi, Chu Thần chắc chắc sẽ bị đánh mắng. Phu nhân Chu không thể nào động tay chân, chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo, mượn tay mẹ kế nhà cậu để làm việc.
Không có vấn đề gì lớn, chỉ là trước mặt Chu Ngôn Lễ làm thuốc nhỏ mắt tốt nhất của Chu Thần.
Nhà họ Chu đúng là có không khí của nhà giàu, không như nhà cậu, nhà giàu mới nổi làm người khác vui vẻ, Bùi Lĩnh nghĩ thầm.
"Tiểu Lĩnh, hình như con rất thích cái người bạn ngồi cùng bạn kia à?" Giọng nói của Bùi Hồng Hào đang ngồi ghế phụ đằng trước có hơi phức tạp, mang chút thăm dò.
Lý Văn Lệ ôm Tiềm Tiềm ngồi ở hàng sau, nghe được câu hỏi của chồng mình xém chút nữa là ném con trai xuống dưới chân.
Cái này, cái này - mà cũng có thể hỏi à?
Nếu mà cãi nhau thật thì bà phải đứng bên nào? Hay là đứng về phía Bùi Lĩnh đi, nó không phải người dễ chọc. Từ một màn tối nay của Bùi Lĩnh, Lý Văn Lệ càng thêm kiên định đi trên con đường "phủng sát".
"Cũng tạm được mà, rất thích." Bùi Lĩnh nói vô cùng đương nhiên.
Lý Văn Lệ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thẳng thắn như vậy hẳn là không có chuyện gì, bà nghĩ nhiều rồi. Thế nhưng Lý Văn Lệ không nhìn thấy sắc mặt khác hẳn của Bùi Hồng Hào phía trước. Bùi Lĩnh còn nói tiếp: "Vóc người cậu ấy đẹp, cơ bụng săn chắc, khuôn mặt đẹp trai, tay chân dài, chơi thể thao giỏi, đặc biệt là bóng rổ, có điều học không giỏi lắm."
"Học hành không giỏi vậy chắc trí não không tốt lắm, cha thấy không được đâu." Bùi Hồng Hào rốt cuộc cũng bắt được một điểm bắt đầu công kích.
Bùi Lĩnh dựa vào thành ghế, liếc mắt nhìn người cha đang trầm ngâm trước mặt.
"Con thông minh là được rồi, cậu ấy đần một chút cũng không sao."
Bùi Hồng Hào đang muốn nói tiếp thì Bùi Lĩnh đổi đề tài, "Cha, Tần Chiếu là ai vậy?"
"Người đứng đầu của nhà họ Tần ở kinh đô, là gia đình quý tộc lâu đời có nền móng vững chắc. Gia đình chúng ta cũng chỉ là phú trọc ở thành phố Hạ thôi." Bùi Hồng Hào ngoài miệng châm biếm gia đình mình nhưng giọng điệu cũng không phải như vậy.
Chu Ngôn Lễ cố ý nhắc tới Tần Chiếu trước mặt ông, ám chỉ Tần Chiếu thương yêu con trai Tần Trì Dã, mà Tần Trì Dã lại thân thiết với nhà họ Chu còn không phải mmuốn gây áp lực với ông hay sao. Nể tình mặt mũi của Tần Chiếu vậy thì có thể thương lượng chuyện hợp tác một chút.
Còn có câu chuyện xưa, phép vua cũng phải thua lệ làng.
"Cha, vậy cha nói xem về sau lỡ đâu gia đình người ta ỷ mình hào môn thế gia xem thường với bắt nạt con thì phải làm sao bây giờ?" Bùi Lĩnh nói một câu "ai hiểu đều hiểu".
Bùi Hồng Hào vừa nghe, lập tức ngồi thẳng dậy tức giận nói: "Ai dám xem thường con! Nhà họ Tần thì sao, cha thấy con cái nhà họ Tần cũng chỉ như thế mà thôi."
Lý Văn Lệ: ???
Không phải nói đùa chứ?
Bùi Lĩnh thích nam thật hay giả? Đây là thích cậu trai tên Tần Trì Dã đó sao?
Lý Văn Lệ nhìn không hiểu.
"Cha, vậy cha phải càng thêm phấn đấu rồi, con tin cha sẽ làm được!" Bùi Lĩnh lại vòng trở về, cổ vũ cha mình, "Racoon của chúng ta phải là số một!"
Bùi Hồng Hào bật cười, "Thằng nhóc này. Được được được, cha sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng vì con."
Cho đến khi về đến nhà, Lý Văn Lệ vẫn không thể hiểu liệu hai con cha đang nói đùa hay đang thảo luận nghiêm túc về xu hướng tính dục của Bùi Lĩnh và người Bùi Lĩnh thích. Nhưng chuyện này dường như không liên quan nhiều đến bà, cũng không phải rất quan trọng, lại không giải quyết được gì.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Bùi Hồng Hào chợt nhớ ra, nói: "Con trai, con có muốn học dương cầm chuyên nghiệp không? Cha mời một thầy giáo về cho con, người ta mới đoạt giải thưởng quốc tế. Trước đây cha không biết con yêu thích cái này, bây giờ học cũng không muộn. Thiên phú của con tốt như vậy."
"Không cần đâu cha." Bùi Lĩnh dùng thìa đánh tan món trứng hấp thành từng miếng rồi trộn với nước và tôm. Cậu thích cách ăn như thế này.
Tiểu Bồi Tiền bên cạnh học theo, đút một thìa lớn vào miệng.
"Con chơi piano chỉ để chơi thôi, vẫn thích học tập hơn." Bùi Lĩnh nuốt một miếng canh trứng, liếc mắt một cái đã biết cha mình muốn nói gì, lại lần nữa từ chối: "Không cần mời gia sư, con muốn lén học tập, sau đó làm mọi người ngạc nhiên."
Bùi Hồng Hào nuốt lại lời muốn mời gia sư, "Được, con muốn muốn học sao thì học!"
"Anh hai, đúng!" Tiểu Bồi Tiền cũng gật gật đầu, tự mình tỏ vẻ ủng hộ anh trai.
Lý Văn Lệ cũng gật đầu theo, "Đúng vậy."
Bùi Lĩnh: ...
Tốt lắm, gia đình đoàn kết.
-
Cuối tuần, Bùi Lĩnh trở lại trường học. Cậu mang theo một túi đựng đồng phục đã được giặt ủi thẳng thớm cùng với một bì thức ăn.
Chu Hiện không có ở ký túc xá nhưng trên bàn có túi lớn túi nhỏ, chắc là cậu ta đã về ký túc xá nhưng lại ra ngoài chơi. Sau khi thu dọn, tắm rửa xong, Bùi Lĩnh thấy thời gian đến tiết tự học vẫn còn sớm, dứt khoát lên giường đọc sách.
Cộp cộp, tiếng dép đi trên hàng lang đặc biệt vang dội.
Bùi Lĩnh nghĩ là Chu Hiện nhưng Trương Gia Kỳ lại đẩy cửa bước vào, cười toe toét.
"Làm gì đấy?"
Trương Gia Kỳ muốn ngồi trên giường Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh lập tức xù lông, "Ngồi trên ghế đi. Cậu còn chưa thay đồ không được phép ngồi trên giường của tôi."
"Sao cậu lại giống với anh Dã thế." Trương Gia Kỳ lầm bầm, thuận tay kéo ghế của Bùi Lĩnh ra, ngồi xuống, rất nhanh đã đi thẳng vào chủ đề, xưng hô cũng thay đổi, "Anh Bùi, em nghe nói tối hôm qua anh đi nhà họ Chu tham gia sinh nhật của thằng ngu Chu Thần à?"
Hóa ra là muốn tới nghe hóng hớt. Vừa vặn Bùi Lĩnh cũng có tinh thần, đặt cuốn tiểu thuyết nguyên bản tiếng Anh dày cộp sang một bên, khoanh chân ngồi thẳng, đảo khách thành chủ nói: "Cậu nói tôi nghe trước, Tần Trì Dã có đánh Chu Thần không?"
"Anh cũng biết à?" Trương Gia Kỳ phấn khích.
Hai người này có cảm giác chị em nói chuyện phiếm lập tức lên dây cót, hừng hực khí thế không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Lúc trưa nay em nghe anh em bên Nhất Trung nói, hẳn là nghe từ đám bạn học của thằng Chu Thần kia. Dù sao thì cũng truyền ra rồi, em lại không dám hỏi anh Dã có chuyện gì." Trương Gia Kỳ ngoan ngoãn mở miệng nói thông tin của mình, "Nghe nói tối hôm qua còn có một cái cậu chủ nhà họ Bùi có thể chơi piano, học Anh Hoa, ngồi cùng bàn với anh Dã. Tôi nghe xong, đây không phải là người trước mặt mình à."
Bùi Lĩnh ừ, tỏ vẻ cậu chủ họ Bùi chính là mình, để Trương Gia Kỳ tiếp tục.
"Em cũng không biết nhiều, tất cả đều là nghe kể, lúc ở cửa thì anh Dã đánh tên ngu Chu Thần kia."
Trương Gia Kỳ nói xong chuyện của mình, háo hức nhìn Bùi Lĩnh chờ đợi tin tức.
"Tôi biết Chu Thần rất đáng ghét, chẳng qua tại sao mấy người lại kết ân oán sống chết vậy?" Bùi Lĩnh hỏi.
Vốn Trương Gia Kỳ chờ Bùi Lĩnh kể chuyện, kết quả Bùi Lĩnh nói Chu Thần đáng ghét lại lập tức gật đầu phụ họa, tự động bán tin tức miễn phí, "Em với anh Dã học cấp Hai ở Thực nghiệm Nhất Trung, Chu Thần cũng học ở đó, ngoài việc học hành giỏi hơn một chút thì cái gì cũng không bằng anh Dã. Không biết tên đó ăn cái gì mà cái miệng bẩn thỉu chuyên đi nói xấu anh Dã."
Nói đến đây thì che che giấu giấu.
"Nói mẹ của Tần Trì Dã qua đời, còn có cha Tần Trì Dã không cần cậu ta à?"
"!!!" Trương Gia Kỳ nhanh chóng phản ứng, "Tên ngu xuẩn kia còn dám nói vậy sao? Bị đánh là đáng lắm."
Bùi Lĩnh: "Cậu ta không biết tôi là bạn cùng bàn của Tần Trì Dã. Hình như cậu ta thích một cô gái, cô gái đó thấy Tần Trì Dã, khen Tần Trì Dã đẹp trai, sau đó trước mặt bạn học cậu có nói bậy nói bạ về Tần Trì Dã."
"Em biết ngay là có nguyên nhân mà." Trương Gia Kỳ tặc lưỡi, "Chu Thần lòng dạ hẹp hòi, tâm tư đố kị rất nặng, không có tài cán gì để theo đuổi con gái thì trách người khác quá đẹp trai. Thành tích học tập cũng chỉ thế mà thôi, mỗi lần trường học có cuộc thi gì đều dựa vào quan hệ của nhà họ Chu để tham gia, cả một đám..."
"Ầy anh Bùi à sao anh không nói gì? Đều là em nói, khô hết cả cổ."
Trương Gia Kỳ lẩm bà lẩm bẩm, phát hiện Bùi Lĩnh cầm sách lên tiếp tục đọc sạch, đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Nói xong rồi." Bùi Lĩnh chuyển từ trạng thái chị em hưng phấn nghe hóng hớt sang tách trà xanh vô dục vô cầu thanh thanh đạm đạm, liếc nhìn Trương Gia Kỳ, "Cậu còn trẻ, đừng quá nóng lòng hóng hớt chuyện người khác, khí chất sẽ bị thay đổi."
Trương Gia Kỳ: "..."
"Thật không?"
Bùi Lĩnh gật đầu khẳng định, "Nhìn sẽ có vẻ dầu mỡ."
Trương Gia Kỳ sợ hãi, đứng dậy định nhìn vào tấm gương sau cửa thì cửa lập tức bị đẩy ra. Vừa nhìn thấy là ai, tay Trương Gia Kỳ lập tức run lên, "Anh Dã, anh đến lúc nào vậy?" Sẽ không phải nghe được những chuyện không nên nghe chứ? May mắn là cậu ta không hỏi Bùi Lĩnh vì sao không hiếu kì chuyện trong nhà của anh Dã.
Bằng không cậu ta chết chắc rồi.
Tần Trì Dã vốn dĩ muốn tìm Trương Gia Kỳ, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lại nhìn thấy Bùi Lĩnh mặc một chiếc áo chơi bóng rộng rãi, lộ ra tay chân trắng phát sáng. Tần Trì Dã quên mất mình muốn nói gì với Trương Gia Kỳ, cũng không thu lại ánh mắt.
"Cậu mặc cái này không lạnh à?"
Bùi Lĩnh lật một tờ sách, ngẩng đầu nhìn lên, "Tạm được, không lạnh lắm." Nói xong còn duỗi thẳng chân, "Có hơi tê."
Hai chân vốn dĩ bắt chéo nay duỗi thẳng ra, vừa mịn vừa trắng vừa dài. Mũi chân gần đụng đến cuối giường, chỉ cách vị trí của Tần Trì Dã một hai bước. Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào hai chân của Bùi Lĩnh, đột nhiên quay lại nhìn Trương Gia Kỳ.
Trương Gia Kỳ sợ hãi lùi lại.
"Sao, sao vậy anh Dã?"
"Mày về ký túc xá đi." Giọng điệu của Tần Trì Dã không cho phép thương lượng.
Trương Gia Kỳ ước gì được chạy nhanh hơn lập tức kéo cửa rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã. Tần Trì Dã đứng ở chỗ cũ, tiến lên hai bước đứng một chỗ khác, tay chân không biết để đâu cho phù hợp-
Có hơi xấu hổ.
"Sao vậy?" Bùi Lĩnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Tần Trì Dã đang nhìn giá sách cúi đầu nhìn xuống lập tức nhìn thấy cái áo chơi bóng trên người Bùi Lĩnh. Bởi vì áo quá rộng, Bùi Lĩnh còn nghiêng về phía trước, lồng ngực trắng trẻo lộ ra-
"Cậu không phải nói bồi thường áo chơi bóng cho tôi à, đưa đây." Tần Trì Dã nói xong thậm chí còn không biết mình vừa nói gì.
Bùi Lĩnh ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to như không thể tin nổi, nhấn mạnh nói: "Lần trước tôi đưa thì cậu không muốn, giờ tôi mặc rồi thì cậu lại đòi. Với lại cái áo này là áo ngủ của tôi, đưa cậu rồi tôi mặc gì đi ngủ?!"
Không muốn thì không cần, giờ muốn lại đòi.
Bùi Lĩnh cậu có dễ nói chuyện như vậy hả?
"Cậu tới đây là muốn đòi đồng phục hả? Tần Trì Dã, cậu đúng là đồ keo kiệt."
"Cậu-" Tần Trì Dã cúi đầu nhìn thấy lồng ngực của Bùi Lĩnh lập lập tức ngẩng lên, tức giận nói: "Tùy cậu."
Nói xong hắn lập tức rời khỏi ký túc xá. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại giống như hai thế giới. Không khí bên trong mỏng manh, nói chuyện, chỗ đứng, cái nào cũng không thoải mái. Vừa mới ra bên ngoài lập tức tự do, không khí mát mẻ.
Tần Trì Dã cảm thấy tốt hơn nhiều, suy nghĩ cũng quay trở lại. Hắn đến tìm Bùi Lĩnh dĩ nhiên không phải vì muốn đòi lại áo.
Hắn còn không nhỏ mọn như vậy.
Hắn đến đây vì muốn nói với họ Bùi, không cho phép nói chuyện của hắn ở trường học.
Tần Trì Dã quay đầu nhìn cửa phòng ký túc xá của Bùi Lĩnh, quay lưng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.