úc trước Lưu Thành và Đỗ Lập đã biết nhau, Cát Tường được đưa vào lều vải của Cô Đồ Sinh, hắn nhắm hai mắt nằm ở trên giường, cũng không nhúc nhích, quả thật đã không còn hơi thở.“Người cũng nhìn rồi, có thể đi chứ?” Bùi Thanh thúc giục. Cô lão bản vừa mới chết, sau lưng lại lưu lại nhóm lớn hànghóa, tình ngay lý gian, hắn bây giờ không muốn đợi ở chỗ này, miễn chobị hiểu lầm có liên quan đến cái chết của Cô lão bản. “Ta nhìn Cô lão bản một chút, chỉ cần một chút là được rồi.” Cát Tường ở bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng đầu tiên là nằm xuống ghé tai nghe Cô Đồ Sinh, vừa cẩn thận nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, tiếp nữa nhấc ống tay áo của hắn lên sờ sờ. “Vị tiểu huynh đệ này, có phải ngươi nhìn ra manh mối gì rồi không?” Đỗ Lập ôm hi vọng hỏi. Cát Tường nâng lên đôi mắt sáng trong, trầm tư nói: “Cô lão bản chưa chết, hắn mắc “thi quyết chứng” (chắc là chết lâm sàng a~),chủ yếu là vì âm khí tắc nghẽn, ruột gan không sạch, mạch lạc bị tổnthương, ngũ tạng khí từ dưới xông lên, nhưng âm dương ngăn cách khônggiao, âm khí bế tắc không thông.” “Đây là thật sao?” Đỗ Lập vui mừng quá đỗi, liền vội vànghỏi: “Nhưng vì sao thoạt nhìn giống như đã chết? Trong thương đội chúngta cũng có đại phu đi theo, hắn chẩn đoán kết quả bệnh là vất vả quáđộ, đã bỏ mình.” Nàng không nhanh không chậm nói: “Bởi vì Cô lão bản kia sắcmặt nhợt nhạt, mạch loạn, cho nên dáng vẻ mới có thể trông giống như đãchết, thật ra thì cũng chưa chết, chẳng qua là bất tỉnh.” “Vậy tiểu huynh đệ có cách cứu giúp?” Đỗ Lập vội hỏi. Cát Tường gật đầu. “Bất quá, ta cần đại phu trợ giúp, ta sẽ nói cho hắn biết phải làm gì, nhờ hắn tới châm cứu giúp Cô lão bản.” Đỗ Lập vội vàng cho người đi gọi đại phu tới, bên cạnh, BùiThanh từ đầu đến cuối không nói lời nào mà chỉ nhìn, đầu tiên là kinhngạc, rồi sau đó trong đôi mắt dần dần chuyển thành nghi hoặc. Nàng học được điều này từ lúc nào? Hắn đang nhìn Cát Tường tập trung suy nghĩ thì đại phu tới. Cát Tường nói: “Phiền ngài đâm xuống ba huyệt Thái Dương, Thiểu Dương, Dương Minh của Cô lão bản, rồi châm vào năm huyệt báchhội, hung hội, thính hội, khí hội, não hội.” Vẻ mặt đại phu còn ngờ vực xem thường, nhưng vẫn làm theo lời của nàng, một nhóm người ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Cô Đồ Sinh nằm trên giường. Cát Tường chưa từng nhìn nam tử ở ngực trần, đầu cúi xuống tránh né, trong phòng không khí ứ đọng. Một lát sau, đám người phát hiện thật sự mí mắt Cô Đồ Sinh giật giật chỉ chốc lát liền thức tỉnh, mở mắt. Cát Tường vẫn như cũ không dám lơ là, tiếp đó lại nhờ đại phu dùng châm cứu thông huyệt đạo, để cho dược khí nóng có thể ngấm vàotrong cơ thể Cô Đồ Sinh, lại dùng dược ấm chườm nóng hai bên sườn củahắn. “Như vậy là được rồi, không có gì đáng lo ngại nữa, Cô lãobản mà có thể ngồi dậy như thế này, còn phải phiền đại phu kê đơn thuốccho Cô lão bản uống khai thông khí huyết.” Cát Tường hài lòng thở phàonhẹ nhõm, nhìn Bùi Thanh cùng Lưu Thành. “Chúng ta trở về thôi, để choCô lão bản nghỉ ngơi một chút.” Ba người nối nhau ra khỏi lều, Đỗ Lập ngàn vạn lần tạ ơn, đưa bọn họ ra ngoài. Trở lại thương đội, Lưu Thành bận rộn chuyện của mình, BùiThanh đưa Cát Tường trở về lều, hai người cũng không mở miệng, nhưng sâu trong lòng hắn, cảm giác đối với nàng lại có một sự khác biệt, giốngnhư trước kia đã biết nàng, nhưng không phải là toàn bộ về nàng. Nàng hôm nay, cứu một mạng, y thuật cao minh cùng thần tháibình tĩnh đã làm hắn khuất phục, trước kia nàng theo hầu hạ Bùi Văn thìhắn nghe qua giáo thư tiên sinh* khen ngợi nàng rất thông minh, có thể tính toán được, học một biết mười, không nghĩ tới nàng không chỉ thông minh thôi, mà còn thâm tàng bất lộ. *giáo thư tiên sinh: người dạy học. “Ngươi không biết chứ, mẹ ta là danh y chi nữ, ông ngoại ta ở tại thành Dương Chu, có một phong hào gọi thần tiên Hoa Đà, người dâncủa thành Dương Chu rất tôn sùng ông ấy, ông cũng bởi vì hành y mà tíchlũy rất nhiều tài phú, có thể nói là danh lợi song thu.” Biết hắn tấtnhiên có rất nhiều nghi vấn, Cát Tường chủ động giải thích. Bùi Thanh khẽ nhếch lông mày, “Cho nên, y thuật của nàng là theo ông ngoại nàng học?” Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cảm thấy không đúng lắm, nếunhư ông ngoại nàng giàu có như vậy, nàng cùng các muội muội vì sao cònphải bán mình mai táng cha mẹ? “Không phải vậy, y thuật của ta là theo mẹ ta học.” Cát Tường nhẹ nhàng nói, “Từ khi bản thân biết hiểu chuyện, mẹ ta dạy ta học tậpviết chữ, cũng đem y thuật học được từ ông ngoại dạy ta từng chút một,để cho ta đảm nhiệm, bà xuất môn giúp dân chúng trong thành xem bệnh thì đều đưa ta theo cùng, còn nói sau này muốn cho ta trở thành đệ nhất nữthần y thôn Sân Tập, nhưng mẹ sau khi đi rồi, ta vào Bùi phủ, cũng chỉcó thể thừa dịp làm thư đồng ở bên cạnh Đại thiếu gia tranh thủ xem chút y thư.” Hắn còn chưa minh bạch. “Ông ngoại nàng rất giàu có, cha mẹnàng qua đời, không có tiền mai táng thì tại sao không tìm ông ngoại nhờ giúp đỡ?” “Chuyện này nói rất dài dòng.” Cát Tường xa xôi nói: “Cha tanguyên là thư sinh có tài trí hơn người, trên đường vào kinh đi thi thìmắc bệnh nặng, ngã ở cửa nhà ông ngoại, là mẹ ta cứu cha về nhà, ôngngoại trị khỏi bệnh cho cha, bọn họ cũng vì vậy mà yêu nhau, nhưng ôngngoại vô cùng phản đối, bởi vì lúc ấy mẹ ta đã hứa với cha, hai ngườicũng định hôn, mẹ ta coi như là hữu phu chi phụ**, vì vậy chamẹ ta liều lĩnh bỏ trốn, dừng chân ở thôn Sân Tập, ông ngoại bị chọctức, từ đó không bao giờ … thừa nhận bọn họ nữa.” **hữu phu chi phụ: có vợ có chồng. “Thì ra là cha nàng là thư sinh.” Khó trách khí chất của nàng cùng nô tỳ khác không giống nhau, cũng khó trách nàng có thể bộc lộnhiều tài năng hơn những nha hoàn khác, là thư đồng theo hầu hạ bên cạnh Bùi Văn. “Đúng vậy, cha ta là một thư sinh học thức uyên bác.” Nhắc tới từ phụ tuần kiệt***, khuôn mặt Cát Tường càng thêm nhu hòa. “Ông có học vấn, cũng có lòngcầu tiến, nhưng thân thể không cách nào chịu được đường sá xa xôi, không có vào kinh dự thi nữa, mẹ ta sau khi sinh hạ bốn tỷ muội, vì chiếu cốchúng ta no ấm, ông không thể làm gì khác hơn là học tập ngư dân thônSân Tập đánh cá, nếu không phải như vậy, cũng sẽ không bị Hoàng Hà nhấnchìm. . . . . .” ***từ phụ tuấn kiệt: người cha hiền lành mà tài giỏi Nói tới đây, nàng nhẹn ngào. Nếu như không phải là vì nuôi sống tỷ muội các nàng, cha nàng tất có một tương lai sáng rực, mặc dù phụ thân thường nói bốn nữ nhicác nàng là bảo bối lớn nhất đời này của ông, nhưng nàng vẫn cảm thấyđau lòng không dứt cho ông, một người nho nhã yếu đuối như vậy, vì ấm no người nhà, cố gắng vượt qua khó chịu của thân thể mà đi làm việc. . . . . . Thấy nàng buồn bã cụp xuống hàng mi dài, Bùi Thanh không nhịn được nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, vuốt lưng nàng. “Không cần phảibuồn, chờ nàng tìm được các muội muội của nàng, cha mẹ nàng ở trên trờithấy cũng sẽ vui vẻ.” Cát Tường cảm giác được mình rơi vào một khuôn ngực rộng rãi, tựa như ảo mộng. Thật là ấm áp, nàng là không phải là đang nằm mơ chứ? Nàng thật muốn cứ như vậy dựa vào hắn cả đời, vẫn đi theo hắn, hầu hạ hắn. Nhưng, sở dĩ ông ngoại phản đối cha mẹ nàng ở chung một chỗ,cũng là bởi vì thân phận cha mẹ cách xa, một là hòn ngọc quý trên tay ytiên, một người là thư sinh nghèo hèn không có đồng bạc nào. Mà nàng cùng Bùi Thanh không phải là thân phận cách xa, không nói hắn là Nhị thiếu gia tiền trang Bùi gia, bây giờ còn thấy đượcngười lão gia yêu thương là hắn, tiền đồ của hắn thật tốt, dưới tìnhhuống này, lão gia như thế nào lại cho phép hắn cưới một nô tỳ đây? Huống chi, thân thể nàng đã không còn trong sạch, nàng như vậy, còn có tư cách gì mà ảo tưởng? Nghĩ tới đây, nàng sợ run cả người, vội vàng đẩy hắn ra, rời khỏi vòng tay ấm áp mạnh mẽ của hắn. Bùi Thanh kinh ngạc nhìn nàng, nhưng nàng đã lần nữa xây lênbức tường cao trong lòng, tránh né ánh mắt của hắn nói: “Ta mệt mỏi,muốn đi nghỉ ngơi rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút đi!” Nói xong, nàng vội vã vén rèm của lều lên, giống như né tránh đi vào, trong lòng, tinh thần chán nản. Bùi Thanh chau mày lại, trái tim vẫn đập nhanh. Hắn vừa rõràng cảm nhận được phản ứng của nàng, tại sao mới một lát, nàng lại cựtuyệt hắn? Dường như vì nguyên nhân nào đó, nàng muốn cùng hắn giữ mộtkhoảng cách mới được. Rốt cuộc là tại sao? Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển, hắn thực sự không hiểu. Hôm sau, thương đội Bùi Thanh vẫn đang dùng bữa sáng thì CôĐồ Sinh dáng người khôi ngô, hắn dẫn theo tám gã thủ hạ, mang một baohàng hóa, chỉ danh muốn tìm Cát Tường. “Tiểu ân nhân xin nhận của Cô mỗ ba lạy!” Vừa vào lều, thấyBùi Thanh, Cát Tường cùng Bùi Uy đang dùng cơm, hắn không nói lời gìhướng Cát Tường quỳ xuống khấu đầu, còn liên tiếp dập đầu vài cái. Cát Tường cuống quít đứng dậy dìu hắn, “Cô lão bản! Ngài không nên như vậy!” Cô Đồ Sinh nhìn nàng, xúc động nói: “Nếu như không có tiểu ân nhân, Cô mỗ lúc này đã nằm ở trong quan tài, những thứ đồ này chẳng qua là một chút tâm ý nho nhỏ của Cô mỗ, hi vọng tiểu ân nhân ngàn vạn lầnđừng từ chối, nếu không, Cô mỗ không thể làm gì khác hơn là ở lại bêncạnh tiểu ân nhân làm nô cả đời, để trả ơn cứu mạng của tiểu ân nhân!” Cát Tường vội nói: “Tiểu muội. . . . . . Tiểu đệ xin nhận,ngài là tiền bối, xin ngài không nên khách khí như thế, đừng gọi tiểu đệ là ân nhân nữa, tiểu đệ đảm đương không nổi.” Cô Đồ Sinh thẳng thắn nói: “Được, Cô mỗ cũng không gọi cô nương là ân nhân nữa, không biết đại danh quý tình cô nương là gì?” Nàng hơi sững sờ. “Ngài biết ta là nữ. . . . . . Nữ nhi?” Hắn khẽ mỉm cười, “Tiểu ân nhân mắt ngọc mày ngài, xinh đẹpthoát tục, tuyệt không giống như những nam nhân thô lỗ như chúng ta.” Cát Tường nhìn Bùi Thanh, thấy Bùi Thanh gật đầu một cái, mới lên tiếng: “Tiểu nữ họ Kim, tên là Cát Tường, ngài gọi ta Cát Tường làđược rồi.” “Kim Cát Tường ——” Hắn đọc lại một lần, khen: “Tên này của cô nương thật sự có phúc khí.” Nói xong, con ngươi sáng ngời của hắn nhìn sang Bùi Thanh,trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. “Vị này là Bùi lão bản sao? Thật là anhhùng xuất thiếu niên, hai vị thật là trai tài gái sắc, trời sinh mộtđôi.” Cát Tường mặt đỏ lên, vội vàng phủ nhận, “Ngài hiểu lầm, Bùi lão bản là chủ tử của tiểu nữ.” Cô Đồ Sinh hơi nhíu mày, nhìn Cát Tường một chút, lại nhìnBùi Thanh một chút, theo kinh nghiệm của hắn, bọn họ không chỉ có quanhệ chủ tớ đơn giản như vậy, cho dù bây giờ không phải là một đôi, chắchẳn tương lai cũng sẽ là một đôi, hắn lơ đễnh, cười hỏi: “Như vậy, không biết Cô mỗ có vinh hạnh hay không, có thể cùng Cát Tường cô nương kếtlàm huynh muội kim lan?” Cát Tường sững sốt. Kết làm huynh muội kim lan? Nàng do dự nhìn Bùi Thanh. Bùi Thanh từng nói, không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ kẻnào, nàng không thể mạo hiểm, để tránh để cho cả thương đội lâm vào nguy hiểm. “Sau khi kết nghĩa kim lan, Cô mỗ muốn đi cùng thương đội của Bùi lão bản, nếu như không ngại, nguyện đem mọi thứ học được truyềncho.” Cô Đồ Sinh cao giọng nói. Cát Tường cũng hít sâu, Bùi Thanh cùng Lưu Thành cũng vạn phần kinh ngạc. Kỹ xảo buôn bán của thương đội xem như bí mật tuyệt học, hắn cư nhiên nguyện ý dạy bọn họ? Nhìn thấy bọn họ bộ dáng kinh ngạc, Cô Đồ Sinh cười tươi, mở bao vải ra, thấy hàng hóa bên trong, tất cả mọi người hoảng sợ. “Đông trùng hạ thảo!” (Ta đó ^^) Cát Tường biết đâylà dược liệu danh quý cực kỳ khó khăn mới tìm được, sự thực, bọn họ cũng muốn tìm đông trùng hạ thảo, nhưng tìm ở khắp Thương Hoài thành đềukhông thấy. Cô Đồ Sinh khẽ mỉm cười, “Chính là đông trùng hạ thảo, bảnthân Cô mỗ có một cách, sau này muội tử muốn bao nhiêu cũng không thànhvấn đề!” Năm năm sau —— Trăng sáng trong như nước, gió đêm hiu hiu, Cát Tường theohành lang dài, nhẹ nhàng đi về phía đình viện, bước đến cuối hành lang,dừng lại bước chân. Nàng hôm nay mặc một bộ xiêm y vàng nhạt uyển chuyển, mái tóc đen nhánh vấn như búi tóc công chúa, trên búi tóc cài một cây trâm dàiquý giá màu trắng bạc, đó là Bùi Thanh năm ngoái từ Tây Nam mang về chonàng, cơ hồ đã thành vật hộ thân cho nàng, nàng không có ngày nào làkhông cài ở trên tóc. Trong Trung đình, hai thân ảnh múa quyền cước bay lượn nhưgió, động tác hai người gọn gàng nhanh nhẹn, mạnh mẽ uy lực, nhìn rađược hai người võ công cũng rất khá. So hết quyền cước, hai người rất ăn ý đồng thời rút ra trường kiếm bên hông, trong nháy mắt, hai cây kiếm sáng choang như con rắn bạc dài đang mềm mại múa, một trong nhu có cương, một trong chậm có mạnh. Đột nhiên, kiếm pháp hai người kịch liệt, chỉ thấy nhiềuchiêu thấy lực, như gió rít, múa đến hoa cỏ bên trong viện đung đưa,cành lá lòa xòa. Cát Tường lẳng lặng tựa bên lan can, ngưỡng mộ nhìn bọn họ. Một là Nhị thiếu gia Bùi Thanh nàng đã thầm yêu sâu sắc, một là nghĩa huynh nàng Cô Đồ Sinh. Chớp mắt một cái, năm năm đã qua, nghĩa huynh nàng chẳngnhững dạy Bùi Thanh con đường buôn bán quen thuộc, đem tất cả kinhnghiệm truyền cho không hề giấu diếm, ngay cả một thân võ nghệ cao cường cũng truyền thụ toàn bộ cho Bùi Thanh. Hắn thường nói, nàng cứu hắn một mạng, tính mạng của hắn là của nàng, cho nên hắn làm những chuyện này không đáng kể chút nào. Vậy mà nàng lại tuyệt không cảm giác ân huệ của mình đối vớihắn lớn như vậy, nàng chỉ biết, mất đi cha mẹ cùng các muội muội củanàng, có được một người anh cũng như người cha này, thật lòng thương yêu nàng, huynh trưởng quan tâm nàng thật nhiều. Hai thương đội sớm hợp lại làm một, mà Cô Đồ Sinh lại kiêntrì muốn cho Bùi Thanh làm Đương gia thương đội, nói gì cũng không chịukể công, nếu như bọn họ không theo hắn, hắn liền tuyên bố sẽ rời đi, từđó không trở về nữa, bọn họ không lay chuyển được hắn, đành phải đápứng. Trải qua thời gian năm năm, thương đội Bùi gia đã rất nổidanh, chỉ là thói đời không tốt, chuyện bị mã tặc cướp bóc chém giết vẫn thường xuyên phát sinh, khiến người ta cảm thấy vô cùng nhức đầu. Cộng thêm, Bùi Thanh lại rất cố chấp, mặc dù đã nuôi dưỡngmấy phó thủ có thể một mình phụ trách công việc, hắn vẫn kiên trì tựmình điều hành, điều này cũng là nỗi lo lắng nhất trong lòng nàng. Ai, dù sao đây cũng không phải là một con đường an toàn, nếunhư hắn giữa đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng nhất định khôngsống nổi. Hắn, đã sớm là trời của nàng, là thế giới của nàng, là tất cả sinh mạng của nàng, nếu như không có hắn, nàng sống còn có ý nghĩa gì? Cho nên, thời gian này, trong lòng nàng đã nhiều lần suy nghĩ một chuyện, chỉ là không biết có nên nói ra hay không, không biết đâychẳng qua là ý kiến đàn bà của nàng, không biết bọn họ nghe có cười nàng quá ngây thơ hay không. . . . . “Cát Tường tới rồi.” Cô Đồ Sinh phát hiện nàng, nhanh chóng thu hồi chiêu thức. Bùi Thanh cũng vậy. Ánh mắt hắn nhìn trên người nàng, trăng vàng tỏa ánh sáng mờảo, chiếu vào khuôn mặt thanh lệ của nàng, trong sạch thoát tục, đơngiản không mảy may dính nhân gian khói lửa, giống như một đóa hoa senmới nở, không nhiễm bụi trần. Khi nào, nàng mới có thể thuộc về hắn? Có thể nàng cho là hắn không chú ý, nhưng những năm gần đây,hắn không biết đã bao nhiêu lần thấy khi nàng xoay người, đáy mắt nhẹchảy lệ buồn, cuối cùng nàng cho là hắn không nhìn thấy, không che giấucô đơn cùng buồn bã đầy người nữa. Bọn họ cùng nhau rời đi Bùi gia đã qua thu xuân nữa, khôngcòn vẻ trẻ thơ, nàng xinh đẹp lại càng thêm duyên dáng yêu kiều, thươngđội trở nên danh tiếng, sau khi ổn định ở Thương Hoài thành, còn có rấtnhiều người yêu thích đến cầu hôn nàng, chỉ là đều bị hắn đuổi đi, hơnnữa còn giao phó tổng quản, không được để lộ chuyện này cho nàng biết. Hắn biết hắn ích kỷ, nhưng, có trời minh giám, cho hắn mộtlần ích kỷ như vậy đi! Chỉ ích kỷ với một người là nàng! Cứ để cảnh thái bình giả tạo, cho đến khi nàng nguyện ý yêu hắn mới thôi, hắn cũngkhông thể để cho nàng xuất giá, không thể để cho nàng rời khỏi bên hắn. Cát Tường, là của hắn, là bùa hộ mệnh. Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, nhìn cái gì? Trong con ngươi đen của hắn chợt có tia sáng lóe lên, nhanhđến nỗi gần như là không tồn tại, Cát Tường còn chưa phân biệt được cáigì, hắn đã thu lại ánh mắt, khôi phục bộ dáng bình thường, cùng Cô ĐồSinh cùng nhau đi tới bên cạnh nàng. Bị hắn nhìn như vậy, tim của nàng đột nhiên “Đông” nhảy lên. Ai. . . . . . Nàng ở trong lòng thầm thở dài. Càng thâm tình thì càng im lặng, muôn vàn tơ tình quấn quanh, không biết từ đâu lên tiếng. Một năm qua này, hắn vốn là như vậy, giống như đang nhìnnàng, lại không giống như đang nhìn nàng, để cho nàng phân không rõ tâmtư của hắn, có lúc gặp gỡ, hắn chỉ là nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó không nói gì liền rời đi. Nàng, bây giờ không hiểu rõ hắn nữa, bởi vì hắn không biết tìm ở nàng cái gì, điều này làm nàng rất không an tâm. Trải qua năm năm thương lữ rèn luyện, diện mạo hắn vẫn tuấn lãng, nhưng vóc người trở nên gầy mà khỏe, cũng đen vì nắng. Trong mắt của hắn luôn toát ra vẻ bình tĩnh, cương nghị lạithâm sâu, có thể giải quyết mọi chuyện tự nhiên, tính tình phóng đãngthời trẻ đã sớm không thấy bóng dáng, hắn bây giờ, là một Đại đương giachín chắn đảm đương Bùi gia trang, càng thêm vững chắc trong lòng củanàng. Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, thương đội cũng càngngày càng phát triển rộng hơn, nhìn hắn, trong lòng nàng thường mơ hồnghĩ tới, có lẽ cả đời nàng không thể bỏ đi tình yêu đối với hắn. Đến khi, nàng trút xuống hơi thở cuối cùng, cũng sẽ để hắn ở trong lòng, nhất định là như vậy! Nếu như có thể trở thành thê tử của hắn, sinh cho hắn một hài tử trắng trẻo mập mạp, thì tốt, thì tốt rồi. . . . . . “Trời nóng, đã nấu xong canh mai tử giải nhiệt rồi, mau vàonhà uống một chén đi.” Không nghĩ băn khoăn nữa, nàng lộ ra nụ cười sáng lạn kêu bọn họ. “Vẫn là muội tử của ta tốt nhất, tay nghề nấu nướng của muộirất tốt, làm miệng đại ca ta cũng trở nên kén ăn rồi!” Cô Đồ Sinh nhếchmiệng mà cười. Hắn nhìn qua thì đã năm mươi, hai bên tóc mai bởi gì quanhnăm sương gió mà xám trắng, tuổi thật ra thì đủ để làm cha Cát Tường,khó có thể huynh muội tương xứng, nhưng một thân một mình hắn, không còn thân nhân, vẫn đem Cát Tường coi là nữ nhi. “A. . . . . .” Cát Tường vừa xoay giày, muốn quay về phòng thì không cần thận dẫm lên cái cặp váy dài, thiếu chút nữa té ngã. “Cẩn thận!” Bùi Thanh phản ứng nhanh chóng, ôm eo của nàng, đợi nàng đứng vững, ngay sau đó buông tay ra. “Cám ơn. . . . . .” Lòng của nàng vẫn cuồng loạn, mê loạn sợ hãi. Vừa nãy, trong nháy mắt hắn ôm nàng vào ngực đó, nàng vậy màkhông có tự chủ quyến luyến rời khỏi ngực của hắn, ý định vừa đổi, không muốn rời đi, hắn lại sớm từng bước buông lỏng tay. Nhìn hắn đi trước bước vào phòng lớn, ánh mắt nàng lộ ra biai, khó chịu nhắm mắt lại, từng trận sóng đánh tới, đau đớn đều bởi vìyêu say đắm, còn cả xấu hổ. Nàng cho là, nàng đã đem khát vọng trong lòng ẩn sâu vào tâm linh, chôn giấu rất kỹ, nào biết vậy mà vẫn để cho mình nhin thấy. Thật là muốn, thuộc về hắn. Thật là muốn, hắn thuộc về mình. Vậy mà, nàng cái gì cũng không thể làm. Gió nhẹ thổi, ba người đi vào phòng khách, Bùi Uy cùng LưuThành cũng ở đây, trên bàn bày bát canh mai tử lớn cùng bốn đĩa hoa qủatươi, còn có cháo đậu đỏ thơm mát và gà tẩm bột. “Hắc! Hai người tới chậm, chân vịt nấu cách thủy đã bị ta cùng Lưu đại ca ăn hơn nửa rồi!” Bùi Uy cười hì hì nói. Bùi gia trang hiện tại ở Thương Hoài thành phú trạch lớn nhất nhì, thương đội Bùi gia càng thêm nổi danh xa gần, hắn thân là mộtthành viên trong đó, cảm thấy bắt đầu có chú hưng thịnh, mà hắn cũng ởđây năm nay lấy vợ sinh con, làm cha. “Hai người mau tới ngồi đi, đừng nghe Uy gia nói bậy.” LưuThành vội vàng giải thích. “Căn bản cũng không có chân vịt gì, có đĩa bạo áp ti* thì là thật, là người nhà ta làm, mọi người nếm thử mùi vị một chút.” *bạo áp ti: chỉ thịt vịt xé nhỏ xào với những thứ khác như gừng ớt. (chú thích của ss Ami ^^) Sau khi mua đại trạch, Bùi Thanh muốn hắn trông nom việc nhàcùng toàn bộ gia nhân, như vậy, khi hắn đưa thương đội đi xa thì gianhân của hắn cũng có người chăm sóc, hắn sẽ không cần lo lắng cho bọnhọ. “Mùi vị rất ngon.” Bùi Thanh một đôi đũa gắp bạo áp ti chovào miệng, khen, tiện thể gắp một chút bỏ vào trong chén Cát Tường, nàng ngồi bên cạnh hắn. Điều này dường như đã biến thành hẹn ngầm của bọn họ, cũng là hiểu ngầm của mọi người. Chỉ cần người khác ở trong trang, lúc ăn cơm, nàng nhất địnhlà ngồi bên cạnh hắn, cho dù nàng là người cuối cùng đến, chỗ ngồi bêncạnh hắn vẫn để trống, chờ nàng vào ngồi, tuyệt đối sẽ không ai ngu ngốc đến cướp chỗ ngồi đó. Cũng vì vậy, hắn giờ phút này mới có khoảng cách gần thưởng thức dung nhan thanh tú của nàng. Nàng thật là đẹp, hai hàng lông mày thon dài như họa, đôi mắt sáng như sao, lông mi dày, dưới sống mũi thanh tú kia là đôi môi anhđào nho nhỏ, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Khi hắn không có ở trong thành thì nàng một mình đảm đương xử lý chuyện lớn nhỏ trong trang, hiện tại, nàng là nhân vật không thểthiếu trong Bùi gia trang. “Cám ơn.” Cát Tường ngước mắt nhẹ giọng nói cám ơn, chẳng ngờ đúng lúc chạm phải cặp mắt sáng ngời của hắn, ngực nàng run lên, nhẹcúi đầu. Ông trời ơi, hắn tại sao có thể ở chỗ này, trước mắt bao người, nhìn nàng thân thiết như vậy? Mà, tại sao vừa bị hắn nhìn như vậy, lòng của nàng không tự chủ được mà cuồng loạn không dứt? Nàng không phải là đã nói với mình trăm ngàn lần sao? Cho dùyêu hắn, cũng không được biểu lộ ra, nếu như nàng còn trong sạch, nhưvậy làm thiếp cũng tốt, làm tỳ cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, nàng không quan tâm danh phận, cũng không quan tâm chính thê của hắnkhông phải là nàng. Nhưng, năm đó như âm ảnh đi theo nàng, chẳng những không cómờ nhạt, trái lại theo thời gian càng lúc càng rõ ràng, giống như tảngđá lớn, chắn ngang suy nghĩ trong lòng nàng, mỗi lần nghĩ đến đều khiếnnàng thở không thông, vô cùng tự ti với cảnh ngộ, rất muốn kết thúcchính mình! Nàng biết mình sẽ bị ác mộng đó hành hạ đến cuối đời, nànghôm nay, trừ đứng ở xa nhìn hắn, cái gì cũng không thể làm, nàng khôngthể rửa sạch vết nhơ trên người mình, không thể quay ngược thời gian,khôi phục thân thể trong sạch, không thể không thương hắn, không nhìnhắn. . . . . . “Nàng gầy quá, ăn nhiều một chút.” Bùi Thanh bình tĩnh lại gắp một miếng thức ăn vào bát cho nàng, ánh mắt dao động. Nàng cho là hắn không nhìn ra được sao? Nàng nhẹ nhăn mày cùng vẻ mặt tối tăm, hiển nhiên lại rơi vào trong vòng xoáy của hắn. Nàng rốt cuộc buồn phiền cái gì? Đang tức giận cái gì? Nàng đến tột cùng khi nào mới bằng lòng dựa vào ngực hắn, để cho hắn dùng hai tay của hắn cùng môi của hắn, quen thuộc mỗi một đường cong cùng hình dáng nàng, cùng hắn trao đổi lời nói nhỏ bên gối đây? Hắn hi vọng thật nhiều có thể cùng nàng thức dậy trong nắng sớm ban mai, chào đón một ngày bắt đầu! Nàng đã hai mươi rồi, theo thế tục thuyết pháp, là một gái lỡ thì rồi, qua tuổi xuất giá từ lâu, vậy mà nàng lại không hề đề cập tớihôn sự của mình, hắn cũng phải cứ như vậy chấp nhận. Nàng là của hắn, trải qua thời gian dài quan sát, hắn chắcchắn nàng thương hắn, mặc dù hiện tại hắn vẫn không rõ là nguyên nhân gì làm nàng đóng chặt cánh cửa lòng, cố ý cùng hắn giữ một khoảng cách,nhưng hắn sẽ tìm được đáp án !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]