Trải qua bài học đầu tiên đó, Bùi Thanh không dám hành sự khinh suất nữa.
Hắn trở nên rất cẩn thận, mua vài con ngựa, nhập vào chút hàng hóa để bán ra, chỉ buôn bán ở các thành trấn lân cận thành Thương Hoài , bán ra một thứ lại nhập vào một thứ, mỗi lần đều chọn lựa hànghóa khác nhau, ngay cả người cũng không dám nhờ, mọi việc tự mình làm.
Mùa đông đến, tuyết rơi lâu ngày khiến cho Thương Hoài thành bình thường không có gì lạ trở nên vô cùng mỹ lệ.
Mùa đông, thương lữ ít đi, thương khách đi qua Thương Hoàithành cũng giảm hơn nửa, buôn bán vì vậy mà không được tốt lắm, nhưngBùi Thanh cũng không có nhàn rỗi, hắn nhân cơ hội này học hỏi quản lýcủa các đương gia thương đội lưu lại tránh rét, có khi ban đêm mới trởvề.
Cát Tường nhìn cây ngô đồng cao lớn trụi lá ngoài cửa sổ, tâm tư trống vắng.
Bầu trời mờ mờ, tuyết tung bay nhiều như lông ngỗng, tuyếtlẳng lặng rơi xuống lối đi ngoài cửa, ánh trăng lười biếng, trong trẻomà lạnh lùng, ngoài cửa vài cành hoa mai vùi sâu trong tuyết, xinh đẹpkhiến người ta không nỡ chớp mắt.
Bùi Thanh ra ngoài từ sớm, trời cũng đã gần tối, hắn còn chưa trở lại, mà Bùi Uy kêu đau răng ầm ĩ, không cùng Bùi Thanh ra ngoài, ởtrên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng, trên lò có canh chân giò hun khói với nấm hươngcòn nóng, nàng còn làm ấm bầu rượu, bởi mấy ngày qua, không biết nguyêndo gì, Bùi Thanh dường như có chút mất ngủ, uống chút rượu sẽ ngủ tốthơn.
Nàng bây giờ, cố ý cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-tuong/138797/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.