Chương trước
Chương sau
Có ba người gia nhập chiến đấu, tình hình lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít, cũng vì vậy khiến thích khách cảm thấy nơi đây không thể ở lâu. Thích khách cầm đầu kinh nghiệm dày dặn, vừa thấy tình hình không tốt, lập tức huýt sáo một tiếng. Tiếng huýt sáo này chính là một mệnh lệnh. Sau khi thích khách trong viện tiếp nhận mệnh lệnh, toàn bộ vây quanh, yểm hộ thích khách cầm đầu, hướng về phía hành lang dưới mái hiên.
Mục tiêu của Ninh Mộ Hoạ là chính phòng, mục tiêu của thích khách cũng là chính phòng! Toàn bộ trong sân, mọi người vừa đánh nhau vừa dời hướng về phía dưới hành lang.
Trong viện Tinh Vân, người mặc trung y tay cầm bội kiếm đang đánh đến hào hứng, Tạ tam thiếu vung kiếm lên, bỗng nhiên liền thấy thích khách đằng trước thu kiếm, lui ra ngoài, không khỏi kỳ quái nói: "Đám thích khách rốt cuộc từ nơi nào tới? Thế mà có gan ở trong kinh thành công khai tập kích phủ Mục Vương... Quả thật chán sống!"
"Thiếu gia, thiếu gia..." Trốn trong phòng, Triệu Vạn quả thật bị cảnh Tạ Phi Ngang cầm kiếm ra cửa đánh nhau doạ điên rồi, da đầu hắn đều sắp nổ. Thiếu gia nhà bọn họ khoảng thời trước ở núi Tử Hà thấy Mục Vương luyện kiếm, không biết phát điên cái gì, sau khi trở về liền mời thủ lĩnh hộ vệ trong phủ ngày đêm cũng dạy y luyện kiếm. Vừa rồi khi trong viện có người hô thích khách, thiếu gia nhà bọn họ đang tắm gội, nghe thấy tiếng kêu vậy mà tuỳ tay tròng vào một bộ trung y, chân trần xỏ giày lấy kiếm liền chạy ra đánh nhau với thích khách!
"Ngài không có việc gì chứ!" Giọng nói Triệu Vạn phát run, chỉ vào cánh tay Tạ Phi Ngang nói, "Thiếu gia! Ngài bị thương!"
Bởi vì rét lạnh, Tạ tam thiếu vẫn chưa phát hiện bản thân bị thương. Lúc này, theo tay Triệu Vạn nhìn qua, cả người hắn đều choáng: "Ối, Triệu Vạn, gia váng đầu..." Nói xong, thình thịch gục ngã trên nền tuyết.
Thích khách không chỉ từ tường nhảy lên, còn có người xông vào từ cửa lớn phủ Mục Vương. Lục hoàng tử được hạ nhân bẩm báo, Tạ tam thiếu mời hắn cùng đến phủ Mục Vương ăn một bữa lớn, hưng phấn ngồi xe ngựa đến. Như Tạ Tam, hắn cũng chưa từng qua đêm ở phủ Mục Vương đấy!
Vừa đến phủ Mục Vương, Cẩm Vương lại thấy bên ngoài ngay cả một chiếc đèn lồng cũng không thắp. Hắn vén rèm lên, kỳ quái nói: "Thất ca nhi cũng quá tiết kiệm rồi. Một toà vương phủ, mười sáu đèn lồng trước cửa là thể diện hoàng gia. Lúc này đèn bên ngoài cũng không thắp, không biết bên trong sẽ hoang vu thành thế nào!"
Sau khi xuống xe, gã sai vặt đi gõ cửa hông, gõ cả ngày lại không thấy có người đến mở cửa.
"Vương gia, tiểu nhân xem chừng có phải không thích hợp không ạ?" Gã sai vặt đánh xe nhìn giờ, "Dù hôm qua Mục Vương điện hạ bị bệnh, trong phủ lúc này cũng không nên đèn cũng không thắp, ngay cả chỗ người gác cổng cũng không có người. An tĩnh như vậy, dường như trong phủ không một bóng người vậy..."
Vừa rồi còn nói Mục Vương tiết kiệm, Cẩm Vương lúc này cũng nhìn ra không đúng, chỉ vào thị vệ bên cạnh phân phó: "Ngươi nhanh trèo tường vào nhìn một cái cho bổn vương, xem trong phủ Mục Vương làm sao vậy!"
Tường vương phủ thật sự quá cao, mấy gã sai vặt của phủ Cẩm Vương đè lên nhau, thị vệ kia mới có thể giẫm lên nhảy vào. Hắn liếc nhìn bên trong một cái, chính viện sạch sẽ, không có chút nào không ổn, nên quay đầu lắc đầu với Cẩm Vương, tỏ vẻ cái gì cũng không phát hiện.
Lúc này, gió thổi tới, thổi ra từng đợt âm thanh đao kiếm va chạm.
"Các ngươi có nghe thấy bên trong có âm thanh gì hay không?" Cẩm Vương hỏi.
Gã sai vặt và thị vệ lần lượt lắc đầu.
"Đi Đại Lý Tự, tiểu Hướng, ngươi nhanh chạy đến Đại Lý Tự! Bảo Đại Lý Tự phái người tới!" Cẩm Vương nhanh chóng quyết định, chỉ vào con ngựa kéo xe đằng trước, "Cưỡi con ngựa này đi! Nhanh!" Hắn đã nghe được, bên trong đánh nhau rồi!
Thị vệ một đao chém đứt dây thừng, giục ngựa đi rồi. Cẩm Vương lại phân phó ba gã sai vặt bên cạnh, "Các ngươi phá cửa hông này ra cho bổn vương!"
......
Mãi đến khi người trong viện Lăng Vân ngày càng nhiều, thích khách cầm đầu sau khi được một đám người yểm hộ, rốt cuộc một kiếm xẹt qua tay trái Lưu Nguyệt, phá tan tuyến phòng thủ dưới hành lang. Hắn một chân đá cửa lớn chính viện, "Rầm", thanh chặn cửa lập tức bị đá gãy.
"Ninh Mộ Hoạ!" Còn bị thích khách vây quanh trong viện, thấy đầu kia thích khách đã vào phòng, trong lòng Thất hoàng tử khẩn trương, trường kiếm vung lên, vài bước vọt tới bên cạnh Ninh thế tử: "Thời gian không còn kịp rồi!"
Hiện giờ, Ninh thế tử cũng là lòng nóng như lửa đốt. Nhưng thích khách thật sự quá nhiều, lại huấn luyện bài bản, võ công không yếu, hắn làm sao cũng không phá được vòng vây.
Hai người đỏ mắt nhìn thích khách cầm đầu cầm kiếm vọt vào. Ngay sau đó lại thấy thích khách kia bị một tia sáng màu lam, trực tiếp bị đánh ra từ trong phòng. Tiếp theo, mọi người nhìn thấy trong phòng giống như ráng màu, loé ra ánh đỏ, giọng nói bên trong không cho phép xâm phạm: "Người lại tiến vào, giết không tha!"
Ánh đỏ như ánh trăng, từ trong phòng chiếu ra, không thể ngăn cản. Nó tựa như ánh sáng thắng lợi, làm người phủ Mục Vương lòng tin tăng cao. Mỗi người thân thể như khỉ, kiếm tựa sao băng, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần liền hướng về phía thích khách giao đấu.
Hai bên đánh nhau, kẻ mạnh thắng. Lòng người nếu có hoài nghi, tan tác chỉ trong một hơi thở. Ánh sáng đỏ xuất hiện và giọng nói vang lên khiến trong lòng thích khách dao động, ngay cả khí thế cũng yếu bớt không ít.
Trong phòng, Tần nhị nương tử nhìn lục nương tử cầm ngọc bội dựng ngón tay đằng trước, không khỏi khen ngợi từ đáy lòng: "Sư cô bà, dáng vẻ hiện giờ của người, thoạt nhìn thật sự lợi hại."
Quý Vân Lưu nhẹ giọng nói: "Cũng chỉ là thoạt nhìn rất lợi hại thôi... Ài, Thiên Lạc, ngươi nhanh đóng cửa."
Tần nhị nương tử xem bộ dáng lục nương tử hơi thở thảm thiết, nháy mắt biết được nàng vừa rồi chỉ là giả trương thanh thế mà thôi. Nàng ấy vội vàng nhấc quần áo chạy tới, đóng cánh cửa vừa rồi bị đá ra lại. Sức lực nữ tử hữu hạn, có thể dời chiếc bàn gỗ đỏ lại đây đỡ cửa đã là cực hạn.
Nàng ấy vừa đóng cửa cho kỹ, còn chưa quay đầu đã nghe được phía sau có tiếng động như thứ gì ngã xuống đất. Vừa quay đầu, quả nhiên thấy Quý Vân Lưu đã té xỉu trên mặt đất, khoé miệng đều tràn ra máu.
"Sư cô bà!" Tần nhị nương tử hồn phách cũng bị doạ bay đi. Nàng nhào qua, việc đầu tiên chính là bắt mạch cho nàng ấy. Nguyên khí ly tán, tạng phủ khí tuyệt, ấn thêm một cái, khí huyết đều hư không, dương khí suy yếu. Người này hôm qua vừa trúng sát khí còn chưa khôi phục, hôm nay lại mạnh mẽ điều động linh lực bày trận pháp, giờ phút này toàn bộ mạch tượng liền như một người dầu hết đèn tắt.
"Hộ tâm hoàn, hộ tâm hoàn..." Nhị nương tử sợ tới mức nước mắt xôn xao trào ra, vươn tay lôi hộ tâm hoàn nhiều năm tùy thân mang theo đặt trong tay áo. Cầm hai viên, nàng nhét vào miệng Quý Vân Lưu, "Sư cô bà, người không sao đâu... Tin tưởng ta, không có việc gì..." Nhị nương tử cả người hồn vía lên mây, run rẩy đứng lên vài bước xoay tròn, bỗng nhiên nhớ lại bùa bình an trong cổ, nhanh tay rót trà trên bàn, kéo đạo phù đốt trọi thả vào trong chén trà, lại đút cho Quý Vân Lưu.
"Không có việc gì, không có việc gì..." Giọng nói nặng nề, tới tới lui lui, chỉ còn lại mấy câu đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.