Chương trước
Chương sau
Cảnh Vương xuống xe ngựa bước vào phủ. Mấy người sau chậu nước thấy Cảnh Vương rốt cuộc ra ngoài, không còn một mình ngồi trong xe ngựa, lại nối tiếp thăm dò đầu nhìn xem.
Hạ Tịch nhìn hai người một hoa đang hết sức chăm chú kia, lại nhìn hai hộp thức ăn trong rổ trên tay chính mình, nhỏ giọng lui ra ngoài, rồi chạy đến phòng bếp bảo Tô Anh hâm nóng những món ăn này trước.
Cảnh Vương vừa đi vừa dùng khăn bụm mặt, phân phó Trương Hoà đi làm việc. Bên ngoài chậu, Quý Vân Lưu thấy Cảnh Vương vào sân, thì cầm kéo bắt đầu cắt người giấy bằng đạo phù ném vào chậu nước.
"Cô nương?" Cửu Nương nhìn nhất cử nhất động của nàng, nói: "Ngài như vậy... Là muốn giúp Cảnh Vương sao?" Lần trước cắt người giấy cũng là vì giúp Thẩm đại nhân đối phó A Y kia, hiện giờ...
"Ta phải coi một chút rốt cuộc là ai ở sau lưng làm Đạo pháp." Quý Vân Lưu không ngẩng đầu, tiếp tục ném đạo phù vào trong chậu nước, "Nếu là đám đạo nhân lúc trước, đối phó Nhị hoàng tử xong, chỉ sợ người tiếp theo chính là Thất gia và ta." Xuống tay trước chiếm ưu thế, không sai!
Cửu Nương nhìn người giấy được lục nương tử cắt thành lại giống như có sinh mạng, chân vừa giẫm bước nhảy về "chỗ Cảnh Vương sâu bên trong", vội vàng dò đầu càng gần một chút.
Những người giấy đó từ trong chậu nước vẫn luôn nhảy đến bên người Cảnh Vương, đứng trên vai trên lưng Cảnh Vương, hi hi ha ha, huơ chân múa tay không tiếng động cười đùa.
"Mở Thiên Môn, mở Địa Môn, ngàn dặm đồng tử tới trợ ngô tìm vật..." Đôi tay Quý Vân Lưu làm mấy dạng kết ấn, niệm một đoạn chú ngữ, những người giấy đó liền vây quanh toàn bộ thân thể Cảnh Vương, bắt đầu "tìm tòi toàn diện".
"Ngươi bảo La Tường tiêu huỷ toàn bộ thuốc cấm trong Đông Cung đi. Trước khi Đại Lý Tự đến Đông Cung điều tra phải xử lý sạch sẽ toàn bộ. Lại cẩn thận xem xét một chút, lúc trước còn lưu lại chứng cứ bất lợi gì ở Đông Cung hay không..." Cảnh Vương bụm mặt phân phó Trương Hoà thu dọn cái đuôi còn sót lại ở Đông Cung, bỗng nhiên cảm giác một trận gió lạnh thổi qua, nháy mắt cả người rụt lại. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, "Sao tuyết lại rơi nữa. Lúc này đã rơi ba ngày rồi, thật đúng là không dứt!"
Trương Hoà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Vương cả người từ trên xuống dưới đều khoá lại trong áo lông cừu, ôm lò sưởi tay, rồi lại nhìn bông tuyết nhẹ rơi xuống bên ngoài dù, hắn há hốc miệng: "Nhị gia, có cần... Đều nói tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Năm rồi cũng là tuyết rơi như thế này, cũng không thấy điện hạ lạnh đến như vậy..."
"Đi." Trương Hoà còn chưa nói hết, Cảnh Vương đã nhấc chân đá về phía gã sai vặt một bên, "Lấy thêm một chiếc áo lông cừu tới cho bổn vương!"
Bên ngoài chậu nước, cảnh tượng mà Cửu Nương nhìn thấy chính là, những người giấy đó ở trên người Cảnh Vương nhảy tới nhảy lui, sờ tới sờ lui... Ước chừng qua nửa khắc, người giấy hi hi ha ha từ trong vạt áo Cảnh Vương ôm ra một đoàn gì đó đen sì.
"Quả nhiên là sát khí!" Quý Vân Lưu thấy khối đen kia ở thể khí, tay cầm đạo phù, niệm chú triệu hồi những người giấy đó. Rồi sau đó, người giấy hi hi ha ha ôm thứ đen sì đó từ trong mặt nước nhảy lên, giống như lấy lòng nâng thứ đen sì kia đến trên tay Quý Vân Lưu.
Cửu Nương nhìn cảnh tượng quỷ dị này, mặc dù đã biết thế gian này trăm ngàn chuyện lạ, vẫn nhịn không được rụt bả vai, lập tức đảo mắt nhìn không trung bên ngoài. Quý Vân Lưu thoáng nhìn động tác của Cửu Nương, ôi da một tiếng, dùng ngón tay cố định đám khí đen kia. Rồi nàng khép tay lại, cũng cực kỳ khẩn trương nhìn về phía cửa sổ.
Lục nương tử nhìn nửa ngày, phát hiện bầu trời vẫn là bầu trời kia, không có hiện tượng gió thổi sét đánh mưa rơi chớp nháy, thở phào nhẹ nhõm thật sâu, nhỏ giọng nói: "Cửu Nương, gan ta nhỏ, ngươi không cần làm động tác này doạ ta sợ..."
Chứng kiến uy lực của Thiên Đạo, Cửu Nương cảm thấy trong lòng chính mình cũng rất nhút nhát. Nàng ăn ngay nói thật: "Cô nương, giờ phút này trong lòng nô tỳ cũng rất sợ hãi..." Sợ bầu trời một tiếng sấm vang lên, toà nhà này liền sập!
Giờ phút này pháp thuật cũng đã làm, khí đen cũng đã cầm, trước sau không thoát thân được, muốn chết cũng phải làm rõ chân tướng sự tình mới có thể chết nhắm mắt!
"Ngươi không nói ta không nói..." Quý Vân Lưu dừng một chút, ậm ừ một tiếng, nói đạo lý, "Không sao, trong mắt cha ruột Thiên Đạo, chúng ta chính là người như bụi bặm, chúng ta trộm làm là được." Trước kia khẳng định là nàng nhận sai với 'ông ta', khiến 'ông ta' chú ý...
Giọng nói của Cửu Nương càng thêm nhỏ lại, chỉ vào thứ trong tay Quý Vân Lưu: "Cô nương, đám khí đen này là cái gì, nó vì sao lại ở trên người Cảnh Vương?"
Quý Vân Lưu mở tay ra, dùng đạo phù tách một đám khí đen nhỏ ra, giải thích: "Đây là sát khí, thông tục mà nói chính là khí âm tà. Nếu đám khí này ở trên người lâu dài, thì có thể làm người dễ dàng có tai ương thấy máu, chết oan chết uổng."
Cửu Nương kinh hãi: "Khí âm tà như vậy cũng có thể thông qua đạo pháp đặt trên người một người, khiến người đó vẫn luôn mang theo?"
"Khí âm tà bình thường cần đặt trong một vật âm tà lâu dài, cho người hít vào hoặc bị thứ này ảnh hưởng thật lâu mới có thể có tác dụng trên thân người. Có điều, đám sát khí này nồng đậm, còn mang theo oán khí, chỉ sợ không phải vật không may bình thường hình thành..." Quý Lục đưa sát khí đã tách ra bọc vào trong đạo phù, lại ném cục giấy vàng kia vào trong chậu nước, "Xuyên suốt trong ngoài, không vật không phục..."
Cửu Nương nghe càng giật mình. Thứ gì còn có thể mang theo oán khí?
Đám khí đen bọc bởi đạo phù kia rơi vào trong chậu nước đã tan ra. Đám khí đen tan vào trong nước bị người giấy nổi trên mặt nước toàn bộ hấp thu vào. Người giấy nhận được khí đen, dường như sống lại, giơ đôi tay lên, nổi trên mặt nước, lay động. Đôi tay người giấy lắc đã lâu, Cửu Nương cũng nhìn thật lâu. Nhưng mà nàng cảm thấy chính mình một chút cũng nhìn không hiểu, liền hỏi: "Cô nương, nó muốn nói cái gì à?"
Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ, mở miệng muốn nói. Cửu Nương đứng một bên, chờ mong nhìn nàng, lại thấy lục nương tử bỗng nhiên vỗ "Đầu" hoa la dơn đang nhìn chậu nước rất cẩn thận: "Tiểu Tiêu Tiêu, nó nói gì vậy?"
Hoa la dơn bị Quý Vân Lưu vỗ một cái, toàn bộ đoá hoa không kịp đề phòng, trực tiếp phịch một chút, nhúng vào trong nước. Nó ở trong nước lộc cộc lộc cộc trong chốc lát, sau đó lại phát ra từng tiếng xuỳ xuỳ, Cửu Nương sợ tới mức há hốc mồm, duỗi tay muốn bắt nó lại.
"Không cần lo lắng, nó đang trao đổi cùng đám khí đen kia." Ngược lại, thần sắc Quý Lục bình tĩnh, đợi trong chốc lát. Thấy hoa la dơn còn ở trong nước xuỳ xuỳ vô cùng vui vẻ, dường như còn có xúc động muốn lăn đoá hoa, nàng không nói hai lời bèn lôi đoá hoa từ trong nước nhấc lên: "Ngươi là đang cùng quỷ hồn yêu đương à? Lâu như vậy!"
Hoa la dơn mở đoá hoa ra, phun ra một mồm to nước trong chậu về phía Quý Vân Lưu, một câu đầu đó là: Hắc, đám khí đen kia hoá ra còn rất đẹp trai!
Quý Vân Lưu bị phun đến đầy mặt nước. Nàng dại ra một lát, không nhanh không chậm móc ra một lá đạo phù, mỉm cười khuynh thành nói: "Ồ? Có bao nhiêu đẹp?"
Lục nương tử đầy mặt nhỏ nước, khoé miệng ngậm cười lạnh, trong tay kẹp đạo phù giống như ma quỷ, làm hoa la dơn nháy mắt lạnh lẽo trong lòng. Nó nhanh chóng dùng tư thế thành kính nhất bày cành lá thay nàng lau mặt nhận sai: Thần tiên tỷ tỷ, ngượng ngùng, ta không thấy tỷ ở phía trước. À thì... Ta, ta, ta hỏi thăm ra rồi... Ta biết đám khí đen kia là oán khí của ai trộn lẫn vào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.