Chương trước
Chương sau
Tố Vi khoác áo choàng đi về hướng cung Thái Cực. Đi đến quá nửa, Thái Tử mang theo đoàn người giống như một trận gió thổi qua, thổi đến Tố Vi cũng ngây ra. Nàng ta đã đứng ở chỗ rất xa nhưng vẫn bị gã thị vệ đi đầu đá một chân lên bụng: "Ngươi chắn đường cái gì, mắt mù không nhìn thấy Thái Tử điện hạ có chuyện quan trọng phải làm sao?"
Tố Vi chỉ là một nữ tử yếu đuối, một cước như vậy khiến nàng ta lập tức ngã xuống. Nàng ta nhào vào trên tuyết, cuộn tròn chân xem Ngọc Tranh chạy nhanh lướt qua đằng trước không quay đầu lại một chút, nước mắt lăn ra. Thời tiết lạnh như vậy, trên mặt Tố Vi vì có nước mắt, nháy mắt toàn bộ khuôn mặt bị đông cứng.
Nàng ta lau nước mắt, đứng lên duỗi chân, vì chuyện này trong lòng càng thêm kiên quyết... Chỉ là người còn chưa đi đến cung Thái Cực, một đám bà tử thô sử từ chỗ tối nhảy ra, giống như thổ phỉ, một phen đã bắt được Tố Vi. Bọn họ hệt như diều hâu bắt gà con, không có nửa điểm tiếng động thì đã tóm gọn, trực tiếp kéo người đi mất.
Tố Vi bị bố nhét miệng, tay bị trói. Nàng ta giãy giụa rồi bị kéo vào chính viện của Thái Tử Phi.
Giờ phút này, Thái Tử Phi đang ngồi trên ghế dựa phủ lông cáo uống trà. Thấy người bị kéo vào, thần sắc như thường, nhấp một ngụm trà rồi buông chung, dùng khăn chậm khoé miệng mới chậm rãi mở miệng: "Tố Vi, ngươi đi theo ta cũng đã chín năm rồi nhỉ?"
Bà tử kéo bố trong miệng Tố Vi ra. Tố Vi quỳ trên mặt đất, tóc xoã tung, sắc mặt bị đông lạnh vừa đỏ vừa trắng lại xanh tái. Nàng ta nhìn Thái Tử Phi ngồi trên, một luồng hơi lạnh tạch tạch tạch thổi lên trong lòng: "Nương nương..."
"Ngươi theo ta chín năm, ngươi tự nhận chuyện ngươi đã làm còn có mặt mũi gọi ta là nương nương sao?" Thần sắc Thái Tử Phi không giận, nhưng trong đôi mắt đang nhìn nàng ta lại làm Tố Vi thấy được sự tuyệt vọng.
Đại nha hoàn Tố Dao bên cạnh Tô thị tiến lên một bước, đau lòng nói: "Tố Vi, nương nương đối với cô tốt như vậy, lúc trước khi cô gả cho Lý Đại, nương nương còn chuẩn bị cho cô hai trăm lượng của hồi môn, cô vì sao làm loại chuyện này để vu hãm nương nương..."
Nói đến Lý Đại, cả người Tố Vi không nhịn được run rẩy. Trong lòng nàng ta, chuyện đau nhất chính là gả cho Lý Đại - một gã quản sự phòng bếp thô kệch như vậy.
"Ta không có, ta không làm chuyện có lỗi với nương nương..." Nếu nương nương thật sự đối tốt với nàng ta, vì sao không nâng nàng làm thiếp thất cho Thái Tử...
Tố Dao nói, "Cô không làm chuyện có lỗi với nương nương? Lời hôm nay cô sai Oánh Nhi truyền đạt cho Trương bà tử, toàn bộ đã bị nương nương biết được. Cô có biết, cô là đại nha hoàn bên cạnh nương nương, nhất cử nhất động của cô tất cả đều là thể diện của nương nương, làm như vậy không phải chính là nói cho Đồng trắc phi, chuyện này chính là nương nương làm!"
Tố Vi quỳ trên mặt đất như cũ, "Ta không có, ta không làm chuyện có lỗi với nương nương..." Nàng ta ngẩng đầu, nhào qua, "Nương nương, chuyện này nô tỳ là vì ngài. Trong lòng Đồng trắc phi kia thích là Mục Vương điện hạ, nô tỳ thấy rõ ràng. Đồng trắc phi kia thật sự không biết liêm sỉ, ở trong yến hội còn nhìn chằm chằm Mục Vương điện hạ không bỏ..."
"Tố Vi." Tô thị rốt cuộc lên tiếng, "Ngươi vẫn luôn không thích Lý Đại, bổn cung cũng biết. Nhưng chuyện hôn nhân này, ngươi thích cũng tốt không thích cũng thế. Nếu đã thành thân thì nên nhận mệnh này. Ngươi nói ngươi vì bổn cung mới đi hãm hại Đồng thị. Nhưng ngươi đừng quên, Đồng thị cũng không phải đám ca cơ không quyền không thế còn vô tri lúc trước... Ngươi có biết, những kỹ xảo nho nhỏ này của ngươi sớm đã bị Đồng thị nhìn thấu?"
Tố Vi cực kỳ khiếp sợ trừng lớn hai mắt. Sau khi lẩm bẩm hai tiếng, nàng ta liều mạng nhào về phía Tô thị: "Nương nương, nương nương... Nô tỳ biết sai rồi..."
Thái Tử Phi nhìn nàng ta, thần sắc vẫn bình tĩnh: "Ngươi thật sự biết sai rồi?"
"Thật sự, thật sự." Tố Vi gật đầu như si như say: "Nương nương, ngài tha thứ cho nô tỳ..."
Thái Tử Phi lại hỏi: "Bộ dáng Đồng thị nhìn chằm chằm Mục Vương, ngươi cũng thật sự thấy rõ ràng?"
"Tuyệt đối chính xác..." Tố Vi còn muốn nói gì đó, Thái Tử Phi đã tiếp nhận lời nàng ta: "Ừm, xác thật là chính xác, bởi vì bổn cung cũng nhìn thấy..."
Tố Vi mừng rõ, há miệng thở dốc muốn nói nương nương anh minh, lại nghe được Thái Tử Phi mở miệng nói: "Tố Vi, nếu chuyện này là ngươi và bổn cung tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối chính xác, chuyện này ngươi cần phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối không thể quên..."
Tố Vi sao dám nói quên.
"Phần tình người này bổn cung vẫn phải làm..." Thái Tử Phi dường như cực kỳ mệt, vẫy vẫy tay, "Tố Dao, ngươi mang Tố Vi đến Hinh Viện nhận lỗi đi."
"Nương nương..." Trong lòng Tố Vi sợ hãi. Nhưng sau khi Tố Dao mang nàng ta ra ngoài, nàng lại không sợ. Nàng ta bị trói tay chân, Tố Dao cười nói với nàng ta: "Cô sợ cái gì, đánh chó còn phải xem mặt chủ. Cô là đại nha hoàn nhất đẳng của Thái Tử Phi nương nương, người trong Hinh Viện ai dám làm gì cô? Nếu cô ăn hai bàn tay, vậy càng tốt, còn có thể để nương nương biết được, người trong Hinh Viện là kẻ không hiểu quy củ..."
.......
Trong Hinh Viện, Uyển Quân mang theo một đám người đi qua. Không phải lặng yên không một tiếng động, mà trực tiếp gióng trống khua chiêng đi tìm người. Uyển Quân sấm rền gió cuốn, còn không cho Trương bà tử và Oánh Nhi đi trước. Nàng vừa bước ra ngoài liền trực tiếp sai người bắt bọn họ lại.
Bên đình Lăng Thuỷ, đừng nói nam tử áo choàng trắng gì, ngay cả quỷ mặc đồ trắng cũng không có, có chỉ là tuyết trắng trước mắt. Trên mặt đường kết băng kia còn bị người rắc lên rất nhiều nước. Chỉ cần người vừa đi lên, còn không phải vừa giẫm sẽ ngã?
Chuyện này nói rõ, khiến Đồng thị giẫm lên liền phải té ngã. Chỉ sợ một cú té ngã này, sau lưng thật sự sẽ có một kẻ khoác choàng trắng nhảy ra, sau đó bắt lấy nhược điểm của Đồng thị!
Đồng thị nghe Uyển Quân bẩm báo, tức giận đến nỗi lần đầu tiên xé nát khăn trong tay. Tố Vi kia chính là đại nha hoàn trước mặt Tô thị, Tô thị thật là làm tốt lắm, nàng vào phủ mới ba ngày đã dùng thủ đoạn dơ bẩn đến mức này tới đối phó nàng!
"Nương nương, nếu ngài không phản kích mà tiếp tục chịu đựng, chỉ sợ Thái Tử Phi nương nương cho rằng ngài sợ nàng ta, là người dễ khi dễ!" Ngô ma ma bên người Đồng thị quyết đoán nói.
Vì chuyện này, Đồng thị liền đem Uyển Quân trở thành người tâm phúc. Lúc này, tự nhiên cũng muốn hỏi nàng ta hiện tại nên làm gì bây giờ. Uyển Quân không có ý đối kháng rõ ràng với Thái Tử Phi. Đông Cung như hậu cung, lúc này nếu trở mặt, ngươi chết ta tranh, sau này vào cung hoặc Đồng thị mang thai con nối dõi của Thái Tử, còn không phải là ngày đêm đề phòng Thái Tử Phi?
Uyển Quân nói: "Nương nương, Ngô ma ma nói không thể tiếp tục chịu đựng là không sai. Hiện giờ, chúng ta có nhân chứng, mang bọn họ đến trước mặt Thái Tử Phi, muốn Thái Tử Phi trả lại công bằng, khiến Thái Tử Phi biết được, chúng ta cũng không phải dễ khi dễ, đó xác thật là chuyện nên làm."
Một đám người Hinh Viện mênh mông cuồn cuộn đang chuẩn bị đi về hướng chính viện của Thái Tử Phi thì tiểu nha đầu trong viện chạy nhanh nhào vào: "Uyển Quân tỷ tỷ, đại nha hoàn Tố Dao bên cạnh Thái Tử Phi tới viện, còn có, Tố Dao còn trói Tố Vi đưa lại đây! Nói là Thái Tử Phi nương nương sai nàng ta tới nhận lỗi với Đồng phi nương nương."
Đồng thị nghe xong ngẩn ra. Ngay cả Uyển Quân cũng nhịn không được khen ngợi thủ đoạn này của Thái Tử Phi một tiếng: "Quả nhiên là Thái Tử Phi, còn đánh đòn phủ đầu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.