Ngọc Hành xuyên qua hành lang, tới điện Thăng Đình mà Thái Tử ở. Hôm nay trong lòng Thái Tử cao hứng nên uống đến say mèm. Lúc này, mấy thái giám đang khuyên Thái Tử uống canh giải rượu. Hắn phiền chán bèn phất tay hất nghiêng chén canh giải rượu kia. Thái giám thấy Mục Vương tiến vào, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, lộ ra vẻ mặt khó xử. Thái Tử đã qua tuổi hai mươi tám, say rượu lại giống như đứa bé, bọn họ cũng thật khó xử.
"Để đó đi, bổn vương khuyên nhủ Thái Tử điện hạ." Ngọc Hành vung tay lên, mấy gã thái giám âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ đang muốn thoái lui đến một bên chờ, lại nghe Mục Vương nói: "Các ngươi đều lui xuống trước đi." Thái giám từng người rũ đầu, liếc nhìn nhau một cái rồi theo tiếng lui xuống.
Ngọc Hành giẫm bước tiến về phía Thái Tử bên kia. Tịch Thiện đi theo phía sau vội vàng dọn ghế dựa. Thất hoàng tử đi vài bước đến trước mặt Thái Tử, ngửi được mùi rượu thì lui lại mấy bước, mãi đến khi không nghe được mùi rượu nữa mới đứng yên.
Tại chỗ Mục Vương đứng, Tịch Thiện bày ghế dựa ra. Ngọc Hành vài bước đi lên đổ canh giải rượu ra chén: "Đại ca, vẫn nên uống chút canh giải rượu tỉnh táo tinh thần, bằng không khó chịu là chính mình."
"Không uống, canh giải rượu này thật sự khó uống." Thái Tử lại một tay hất qua. Hắn còn chưa hất đến chén, canh giải rượu trong tay Thất hoàng tử đã theo chén "Choang" một tiếng, dứt khoát nhanh nhẹn bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075384/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.