Chương trước
Chương sau
"Cữu cữu, đây chỉ là đạo pháp truy tung bình thường, A Y bên kia không nghe được ngài nói chuyện đâu." Quý Lục nói, "Cữu cữu vẫn nên nhanh nhìn xem cảnh vật bốn phía xung quanh A Y một chút, xem đó là chỗ nào, rồi chúng ta đi tìm A Y, khiến nàng ta giải cổ thay ngài."
"Lục tỷ nhi," Thẩm đại nhân nghe vậy, giọng điệu đều nhấc lên, "Cổ này, con, con giải không được sao?" Vậy mà còn muốn đi tìm nữ nhân kia...
"Đây là kim tàm cổ, vương trong trăm cổ. Cổ này được nuôi rất lâu rồi, con không tinh thông phương pháp giải cổ." Quý Vân Lưu không giả làm đại hiệp, ăn ngay nói thật, "Nếu muốn hoàn toàn giải trừ cổ này còn phải tìm người hạ cổ mới được."
Thẩm đại nhân trừng to đôi mắt, tay cũng run lên. Bảo ông ta đi tìm A Y, không phải hệt như một con đường chết?
Trong chậu nước, A Y còn đang tự nói: "Thẩm lang, chàng tìm thấy đạo sĩ có thể giải cổ trên người chàng rồi sao? Nếu hắn không thể giải thì chàng hãy tới cầu xin ta. Bằng không, tính mạng của chàng cũng chỉ còn bảy ngày. Bảy ngày, ta cũng không thể gặp chàng lần cuối..." Nàng ta vừa nói vừa bắt một con bò cạp từ trong hũ sành ra cho kim tằm kia nuốt vào bụng. Kim tằm kia nuốt hai con bò cạp, thân thể duỗi ra rồi bỗng nhiên phồng lớn lên.
Nháy mắt, Thẩm đại nhân phun một ngụm máu ra khỏi yếu hầu, đau bụng lăn lộn rên rỉ trên mặt đất: "A a a, lục tỷ nhi, cứu ta..."
"Lão gia, lão gia... Ngài thế nào rồi?" Thẩm phu nhân ở gian ngoài không dám tiến vào, chỉ có thể ở bên ngoài nôn nóng giậm chân, lớn tiếng khóc lóc, "Chàng rốt cuộc thế nào?"
"Lục tỷ nhi, lục tỷ nhi... Nàng ta sẽ không cứu ta..."
"Khinh người quá đáng!" Quý Vân Lưu thấy hình thể kim tằm nháy mắt phồng lớn cũng nổi giận. Dù người này phụ cô nhưng lúc trước cũng là cô cam tâm tình nguyện đi theo người ta. Hạ tình cổ một lần còn chưa tính, nhưng còn muốn tính mạng người ta thì có chút không thể nào nói nổi. Đặc biệt còn dùng loại tà pháp này muốn mạng đối phương trước mắt chính mình! Không thể nhịn!
"Cửu Nương, đốt lá đạo phù này cho cữu cữu uống hết!" Quý Lục một tay ném một lá đạo phù qua, lại móc mấy lá đạo phù từ trong túi tiền ra, chộp một cây kéo tới cắt thành người giấy. Những người giấy đó được cắt rất thô ráp nhưng đạo pháp lại không thô ráp. Rất nhanh, một người giấy nối tiếp một người giấy, tự mình biết nhảy, nhảy vào trong chậu nước.
Cửu Nương không hiểu đạo pháp, bắt lấy đạo phù hoàn toàn không biết châm ra ngọn lửa từ trong hư không nên đành phải mượn ngọn nến. Nàng ấy vừa đốt đạo phù vừa nhìn những người giấy đó giống như ma quỷ, từ trong chậu nước xuyên qua, nhào thẳng vào thân thể kim tằm đang phồng lớn kia.
Cửu Nương xem đến nỗi lạnh cả người, sợ tới mức tay run lên, nhanh chóng bỏ đạo phù đã đốt sạch vào trong chén nước, bưng đến cho Thẩm Mạc Uy uống.
"Ba hồn chân tử, bảy phách ngọc nữ..." Trên tay Quý Lục không ngừng kết ấn, tay kia cầm một lá đạo phù khác làm chỉ dẫn, "Âm dương ngũ hành, bát quái tam giới..."
Ầm ầm ầm, bầu trời bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn. Một tiếng vang này làm Cửu Nương nắm chặt lấy chén, hình như trời sắp mưa rồi.
"Cha ruột, cha ruột, ngài chờ một chút, chờ một chút hẵng đánh con..." Lục nương tử vừa nghe tiếng sấm này, trong tay nhanh chóng, miệng càng thêm nhanh chóng, "Lục giáp lục đinh, trợ ta diệt tinh, yêu ma vong hình..."
Cửu Nương đút nước bùa cho Thẩm Mạc Uy xong thì kinh hồn táng đảm nắm tay đứng một bên, sợ một tia sét đánh xuống, xà ngang trong phòng sập sẽ nện lên trán Quý Vân Lưu.
Trong chậu nước, kim tằm và những người giấy như ma quỷ đó đang đấu với nhau. A Y dựa một bên, không nhìn thấy người giấy, chỉ thấy kim tằm kia dựng thẳng thân áp xuống, thân thể không ngừng co duỗi. Nàng ta nóng vội chạy ra ngoài phòng hô to: "Nhanh phái người đến Thẩm phủ giúp ta giết chết đạo nhân kia! Lại không giúp ta giết đạo nhân kia, ta bảo đảm chờ một lát thì bụng thị thiếp phủ Cảnh Vương sẽ hỏng mất!"
"Cửu Nương, đến xem nơi này là nơi nào!" Quý Vân Lưu thấy A Y ra cửa, vội vàng kêu người bản địa nơi này nhận đường, "Nhanh phân biệt xem!"
"Ước chừng là tứ hợp viện thành Tây." Cửu Nương cẩn thận phân biệt một chút, nhìn chằm chằm eo bài của gã sai vặt đứng ngoài cửa, "Cô nương, gã sai vặt trước mắt hình như là thị vệ vương phủ nhà ai."
"Có thể nhìn ra là vương phủ nhà ai không?" Quý Vân Lưu hỏi nàng ấy. Vương gia muốn làm Hoàng Đế trong kinh thành thật đúng là không ít!
Cửu Nương: "Cách hơi xa nên nhìn không ra. Cô nương, có cần nô tỳ hiện tại lập tức phái người đến tứ hợp viện thành Tây một chuyến hay không?"
Quý Vân Lưu bèn phất tay: "Đi đi đi, sai người đi thông báo cho Ninh biểu ca, để Ninh biểu ca mang đủ người đến chỗ thành Tây bắt giữ thu dọn, thuận đường bảo huynh ấy phái người đến trước Thẩm phủ tiếp ứng cho ta một chút..."
Bầu trời ngoài phòng lại vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. Tiếng sấm càng ngày càng vang, càng ngày càng gần...
Quý Vân Lưu ngập ngừng co rụt cổ lại, từ phất tay biến thành vẫy tay, "Cửu Nương, Cửu Nương, ngươi trở về, trở về, đừng đi nữa. Ngươi bảo gã sai vặt của cữu cữu đi thông báo cho Ninh biểu ca. Tiếng sấm này đánh đến nỗi ta thật sợ hãi, ngươi lưu lại ta an tâm một chút..." Thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày... Hu hu hu, Thất gia, chàng nhanh đến đây, không có chàng, một mình ta không thừa nhận nổi...
..........
Ngọc Hành vừa hạ triều, đang muốn đến Hộ Bộ làm việc thì thấy Cố Hạ đứng ngoài cửa cung qua lại vòng quanh.
Tịch Thiện nhận thức Cố Hạ nên chỉ vào hắn, thấp giọng bẩm báo với Ngọc Thất: "Thất gia, gã sai vặt bên cạnh Quân tam thiếu dường như rất cấp bách... Dường như đang tìm người nào..."
Hôm nay là ngày hồi môn của Quân Tử Niệm và Quý Vân Vi, việc quan trọng như thế sao lại phái gã sai vặt chờ bên ngoài cửa cung?
"Cố Hạ! Cố Hạ!" Tịch Thiện thu được ánh mắt của Ngọc Hành, lập tức lên tiếng gọi hắn.
Cố Hạ thấy tan triều nên vẫn luôn tìm kiếm Thất hoàng tử trong dòng người. Giờ phút này nghe thấy Tịch Thiện gọi, hắn kích động, vội vàng xuyên qua đám người bước nhanh tiến lên. Sau khi vội vàng chắp tay hành lễ, hắn thấp giọng nói ra chuyện Quý Vân Vi căn dặn.
"Ngươi nói Thẩm đại nhân lần trước trúng cổ, lần này lại trúng cổ?" Mày Ngọc Hành nhíu lại, ngẫm nghĩ. Nửa ngày sau, hắn đáp ứng nói: "Ngươi về trước đi, bẩm báo cho phu nhân nhà ngươi, bổn vương lúc này sẽ đến Thẩm phủ coi một chút."
"Vâng vâng, vâng ạ..." Ngày mùa thu nhưng Cố Hạ lại lau mồ hôi một phen rồi nhanh chóng chạy về.
Thất hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, nghĩ đến việc Thẩm Mạc Uy trúng tình cổ lần trước. Lần đó, hắn không gặp qua tình cổ, chỉ nghe Quý Vân Lưu đề cập tới. Lúc này Thẩm Mạc Uy đã giải cổ lại trúng nữa, từ chuyện này có thể nhìn ra, người đã từ Ba Thục tới kinh thành rồi... Hơn nữa, cổ trong bụng thị thiếp phủ Cảnh Vương... Cổ của hai người có thể xuất từ tay cùng người hay không?
Ngọc Hành nghĩ đến đây, mắt nheo lại, bất chấp quy định không thể giục ngựa lao nhanh trên đường lớn trong kinh thành, giơ roi phóng ngựa chạy về phía Thẩm phủ.
Bên ngoài Thẩm phủ, nam nhân đồng mưu với A Y đã phái một thị vệ, ra dáng ra hình đến chỗ người gác cổng tìm hiểu rốt cuộc là ai vào Thẩm phủ.
Từ sau khi Thẩm Mạc Uy được giải tình cổ đã quản thúc hạ nhân cực nghiêm, cũng không cho phép hạ nhân tiết lộ nửa phần chuyện trong phủ ra ngoài, nếu không sẽ bị phạt nặng.
"Ngươi nói cái gì? Sư phụ nhà ngươi?" Người gác cổng nghe thị vệ kia nói là đến tìm người, giương miệng liên tục xua tay, "Nơi này không có sư phụ nhà ngươi, càng không có đạo nhân để sót đồ vật gì cả. Ngươi nhanh đi đi, nhanh đi đi, nếu không đi ta sẽ báo quan!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.