Chương trước
Chương sau
"Làm sao vậy, lục tỷ nhi?" Thẩm đại nhân thấy thần sắc Quý Lục không thích hợp nên vội vàng hỏi, "Có gì không ổn sao?"
Đạo phù biến mất khiến Quý Vân Lưu ngây người một lát, rồi sau đó nàng ấp úng nói: "Cổ trùng này hơi lớn, hơi lợi hại... Thế nhưng một ngụm nuốt mất đạo phù của con..." Từ chuyện này xem ra, đây hẳn là vương trong các loại cổ, Kim Tàm Cổ?
Kim Tàm Cổ có thể khiến người ngực bụng quặn đau, bảy ngày đổ máu mà chết. Việc hạ cổ này xác thật tàn nhẫn.
"Cửu Nương, ngươi nói cữu mẫu đi tìm ba thứ là hùng hoàng, tỏi, xương bồ đến đây cho cữu cữu nuốt vào trước."
Lời này khiến Thẩm đại nhân sợ tới mức sắc mặt bỗng chốc thay đổi, toàn bộ ba hồn xuất khiếu, không lưu lại nửa mảnh cô hồn: "Lục tỷ nhi, đây là cổ gì? Ta trúng cổ gì? Những ngày gần đây ta đều dùng bữa trong phủ, ngay cả cơm trưa đưa đến phủ Chiêm sĩ đều không qua tay người khác, ta làm sao mà trúng loại cổ này?"
Quý Vân Lưu thấy trán Thẩm Mạc Uy ứa mồ hôi, vì thế nói: "Cữu cữu, ngài đừng lo lắng. Ba thứ kia có thể khử độc. Sau khi ngài ăn vào, chúng ta lại nhìn một chút xem A Y kia rốt cuộc ở đâu." Gần đây trong kinh thành đột nhiên có mấy người trúng cổ. Nếu có thể tìm ra cô nương A Y này, có lẽ phía phủ Cảnh Vương cũng có thể có chút manh mối.
Thẩm đại nhân tức khắc mừng rỡ: "Lục tỷ nhi, con có thể tìm được A Y..." Nếu có thể tìm được người phụ nữ độc ác này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Lời còn chưa hỏi xong thì Thẩm đại nhân phải nghẹn toàn bộ lời phía sau trong cổ họng, vì bên kia, Quý Vân Lưu đã vén váy quỳ gối trước cửa sổ, trong tay cầm ba nén hương đang bẩm cầu với Thiên Đạo. Thẩm đại nhân thấy rõ ràng, ba nén hương cầm trong tay là nàng rút từ ống giày ra!
Thẩm đại nhân trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn lục nương tử bẩm cầu xong thì sờ lên ngực, bỗng nhiên càng thêm lo lắng cho tính mạng chính mình. Luôn cảm thấy, khi cổ còn chưa muốn mạng ông ta, Thiên Đạo đã đưa ông ta và Quý Lục rút hương từ ống giày kia cùng nhau giết trước! Lục tỷ nhi, lần sau khi không tiện mang hương, để cữu cữu ta giúp con cầm cũng được mà...
..........
Trong một toà tứ hợp viện bình thường tại thành Tây kinh thành, A Y thấy một con kim tằm khác bỗng nhiên thu nhỏ lại, âm u cười một tiếng: "Hắn quả nhiên lại đi cầu cứu rồi, thế nhưng tham sống sợ chết như vậy... Lần này ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai phá tình cổ của ta, thả kẻ phụ lòng kia một đường sống."
Nam nhân đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn kim tằm, nghe vậy lập tức nói: "Trong kinh có đạo nhân có thể giải cổ của ngươi?" Đạo nhân trong kinh không phải đều bị Thái Tử đuổi đi, vậy mà còn có cá lọt lưới?
A Y đáp: "Người nọ đã ra tay, ngươi có thể phái người đến trước cửa Thẩm phủ nhìn xem, tìm hiểu một chút rốt cuộc là ai vào cửa lớn Thẩm phủ. Hôm nay ai vào Thẩm phủ thì đó chính là người hiểu đạo pháp trong kinh."
Nam nhân lập tức phất tay ra hiệu. Thuộc hạ nhìn thấy chỉ thị, lập tức gật đầu đi làm việc này. Thấy thị vệ đi rồi, nam nhân lại nói: "Người này đã có thể giải tình cổ của ngươi, như vậy cổ trên người Tống di nương phủ Cảnh Vương có phải cũng sẽ bị phát hiện hay không?" Dừng lại, hắn kinh sợ nói, "Chủ tử ta nói, chuyện Tống di nương phủ Cảnh Vương mang thai con nối dõi, ngài ấy đã đánh cược rất nhiều mối quan hệ trong triều, không thể xảy ra nửa điểm sai lầm!"
A Y từ trong hũ sành bắt một con bò cạp ra ném vào trong chum sành có kim tằm. Thấy kim tằm kia một ngụm một ngụm nuốt bò cạp vào giống như cắn nuốt món ngon thế gian, A Y nhạt nhẽo cười lên: "Chỉ cần các ngươi giúp ta giết người giải cổ kia, ta nhất định sẽ khiến bụng nữ nhân kia giả nhưng giống cực, nhất định sẽ không xảy ra nửa điểm sai lầm. Chủ tử các ngươi muốn cái gì, nghĩ cái gì, ta đều sẽ không quản. Ta chỉ muốn nam nhân kia quỳ xuống đất cầu xin ta, khiến hắn đau đớn muốn chết."
"Ngươi yên tâm," Nam nhân nói, "Chủ tử nhà ta nhất định không cho phép người tài ba có thể giúp Thẩm Mạc Uy giải cổ này được lưu lại. Còn về Thẩm Mạc Uy, chỉ cần chuyện lớn của chủ tử nhà ta thành công, dù bảo hắn làm chó, hắn cũng không dám làm mèo!"
Nói rồi nam nhân bèn thong thả ung dung đi ra cửa. Sau khi lên xe ngựa, hắn lại dặn dò thị vệ bên cạnh: "Ngươi đi xin chỉ thị của Vương gia, chỉ cần nói trong kinh có đạo nhân hiểu đạo pháp, hỏi Vương gia là giết hay giữ lại."
..........
Quý Vân Lưu thắp hương hướng về Thiên Đạo tố cáo tội mình, nói "Vì mạng người quan trọng, không thể thấy chết mà không cứu", sau đó liền múc một chậu nước đặt trên bàn phía trước Thẩm Mạc Uy.
Nàng đổ toàn bộ chén máu loãng kia vào trong chậu nước, rồi nắm lấy cổ tay của Thẩm Mạc Uy, một dao cắt xuống. Máu kia chảy như suối, như thuỷ triều cuồn cuộn, khiến Thẩm đại nhân vừa rồi còn nói miệng vết thương quá nhỏ đều bị doạ choáng váng.
Ông ta ngơ ra nửa ngày, đành phải dùng một tay khác đang tự do vỗ ngực, yên lặng an ủi chính mình. Lục tỷ nhi đạo pháp lợi hại, lần trước rất nhanh đã giúp ông giải tình cổ, lần này nhất định sẽ không làm ông ta mất máu quá nhiều mà chết...
Máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ chậu nước. Vào lúc Thẩm đại nhân cảm thấy chính mình đầu váng mắt hoa, Quý Vân Lưu rốt cuộc vung tay lên, giao tay ông ta cho Cửu Nương băng bó.
Cửu Nương đút cho Thẩm Mạc Uy ba thứ vừa tìm đến. Hai người cùng nhau đứng nơi đó xem lục nương tử thi triển đạo pháp.
"Mở Thiên môn, mở Địa môn, ngàn dặm đồng tử tìm người tới..." Quý Vân Lưu kẹp lấy đạo phù, sau đó đốt cháy bỏ vào chậu nước. Sau khi đạo phù đang bốc cháy gặp nước, toàn bộ máu loãng trong chậu liền bốc lên lửa lớn, hệt như như Cửu Nương bưng tới không phải một chậu nước mà là một chậu dầu.
"Lục tỷ nhi..." Thẩm đại nhân đã được băng bó xong bị lửa lớn quỷ dị đầy chậu bức phải lui về sau vài bước, sợ trận lửa này thiêu cháy cái bàn bên dưới, thiêu cháy toàn bộ sân viện. Nhưng mà lửa lớn hừng hực tựa hồ không lan đến gần Quý Vân Lưu được. Mãi đến khi phù chu sa vòng xung quanh chậu nước được vẽ xong, đám lửa lớn kia giây lát lại dập tắt. Chậm rãi, máu đỏ trong chậu nước cũng không thấy, chỉ còn lại mặt nước trong suốt ban đầu.
"A Y chủ nhân kim tằm, A Y chủ nhân kim tằm... Tức tốc hiện ra..." Quý Vân Lưu vươn ngón tay viết trên mặt nước trong suốt. Mặt nước bình tĩnh bị một ngón tay chỉ điểm, phiếm ra một vòng rồi một vòng gợn sóng, tựa hồ bên dưới có yêu ma quấy phá.
Thẩm đại nhân và Cửu Nương nhìn lục nương tử viết trên mặt nước chữ gì đó mà bọn họ không hiểu, rồi trong chậu nước kia hiện ra hình ảnh một nữ tử.
"Chính là nàng ta!" Thẩm đại nhân lạnh lùng nói, "Chính là người phụ nữ độc ác kia."
Quý Vân Lưu ngẩng đầu, ra hiệu im lặng: "Cữu cữu, mọi việc chú ý nhân quả. A Y không thuận theo không khuất phục ngài, tất có nguyên nhân từ ngài, nhất thiết không thể chỉ trách người khác."
Thẩm đại nhân không khỏi tắt tiếng, trong lòng ông ta hối hận không thôi. Giống như lời Quý Vân Lưu, sớm biết như thế, lúc trước hà tất nóng đầu.
Mọi người lại từ trong chậu nước nhìn cảnh tượng bên kia của A Y.
A Y dường như đã biết có người động đến kim tàm cổ của nàng ta, chỉ ngồi đó, lầm bầm làu bàu với kim tằm: "Thẩm lang, ngày đó, chàng đối với ta dịu dàng khắc cốt, hiện giờ chàng có phải hận ta thấu xương hay không?"
"Tiện nhân!" Thẩm đại nhân không nén được lại lên tiếng mắng lần nữa, từ yêu nhau biến thành hận chết, "Ta nơi nào có lỗi với ngươi. Lúc trước, ta muốn cho ngươi danh phận, nâng ngươi vào nhà ngươi lại không muốn. Ta đi rồi nhưng để lại cho ngươi tiền tài để ngươi không lo áo cơm, để ngươi tái giá cho người khác. Ngươi lại hạ tình cổ khiến ta đau khổ không chịu nổi. Hiện giờ, ngươi một lần không thành, lại hạ lần nữa, có thể nói là vô cùng âm độc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.