Chương trước
Chương sau
Khi Cửu Nương bưng nước tới, Quý Vân Lưu lại hỏi: "Hôm nay là ngày Tống di nương xin mạch bình an?"
Cửu Nương đáp: "Vâng ạ, Thanh Thảo nhớ ngày lần trước rất rõ ràng, đúng là hôm nay."
"Sư cô bà," Tần nhị nương tử thấy Quý Vân Lưu muốn làm pháp thì đưa tay ngăn cản nàng, "Người thường dùng đạo pháp nhìn trộm như vậy, có thể bị đạo pháp phản phệ hay không?"
Khi còn nhỏ, nàng ấy đã từng hỏi ông bác rất nhiều chuyện nhưng Tần vũ nhân luôn dùng lý do thiên cơ không thể tiết lộ thoái thác bỏ qua. Sau đó, nàng càng ngày càng lớn cũng sẽ đến núi Tử Hà hỏi tiểu Mễ một chút. Tiểu Mễ tuổi còn nhỏ, không bày dáng vẻ tiên phong đạo cốt chỉ cười không đáp giống ông bác nàng ấy. Có điều, tiểu Mễ cũng từng nói thật với nàng ấy, người trong Đạo gia xác thật không thể tiết lộ việc của người khác quá nhiều, nhìn trộm thiên cơ nhiễu loạn trật tự vốn có của thế gian sẽ gặp trời phạt.
"Sư cô bà." Nhị nương tử nghĩ đến chỗ này bèn nói tiếp, "Dù sao chuyện này chúng ta đã có manh mối, chỉ cần theo manh mối tiếp tục điều tra nhất định cũng có thể biết được độc thủ sau màn. Thượng Quan đại nhân chỉ là ngự y không phải người tu đạo, người đừng dùng đạo pháp nhìn trộm vẫn tốt hơn."
"Không cần lo lắng." Quý Vân Lưu thấy con ngươi dịu dàng kia nhiễm vẻ lo lắng, không khỏi mỉm cười, "Ta là nữ nhi ruột của Thiên Đạo, vì bá tánh vì Đại Chiêu vì chính nghĩa thế gian, cha ta tất nhiên luyến tiếc muốn mạng nhỏ của ta."
"Thật sự không có vấn đề?" Nhị nương tử vẫn không yên tâm.
"Ặc..." Lục nương tử ngẫm nghĩ, ""Vạn nhất không cẩn thận bị chơi, cha ruột ta đại khái cũng chỉ đánh gãy chân chó ta thôi..."
Tần nhị nương tử: ...
Quý Vân Lưu cầm đạo phù ra, vừa niệm khẩu quyết vừa dán một vòng quanh chậu gỗ. Rồi nàng lấy một lá đạo phù khác bọc sợi tóc kia lại, sau đó, ném luôn cả sợi tóc và đạo phù vào trong chậu nước.
"Thập phương thế giới, trên dưới hư không... Phù đến tắc hành... Cho ta mượn thiên nhãn, cấp tốc nghe lệnh!" Nàng nói rồi chỉ tay, trong chậu nước quả nhiên đã hiện ra hình ảnh của Thượng Quan Giang.
Thượng Quan Giang ngồi trong xe ngựa, tới cửa trong phủ Cảnh Vương. Bên trong, ma ma đã chờ sẵn. Gió thu mát mẻ nhưng trên trán hắn lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Vào viện Tinh Huy, theo thường lệ xem mạch xong, Tống di nương ngồi đó, vuốt bụng nhìn Thượng Quan Giang cười nói: "Thượng Quan ngự y, hôm nay thai tượng của ta thế nào?"
Từ khi nàng ta mang thai con nối dõi, thái độ của người trong phủ đối với nàng ta chuyển biến rất nhiều. Tuy rằng Cảnh Vương vẫn không muốn gặp nàng ta, cũng chưa từng tới viện Tinh Huy, nhưng ít ra dặn dò hạ nhân chăm sóc cho tốt.
"Thai tượng của Tống di nương rất ổn, nghỉ ngơi cho tốt là được." Thượng Quan Giang thu hồi đồ đạc, lấy giấy bút ra, "Ta viết thêm mấy phương thuốc dưỡng thai, mỗi ngày uống hai chén là được."
Bên ngoài chậu nước, Tần nhị nương tử thông qua chậu nước xem phương thuốc Thượng Quan Giang viết ra, theo bản năng nói: "Phương thuốc này..."
"Phương thuốc này có vấn đề?" Quý Vân Lưu hỏi.
"Phương thuốc này với người bình thường xem ra không có vấn đề gì. Nhưng Thượng Quan đại nhân rõ ràng đã nói thai tượng của Tống di nương rất ổn, phương thuốc an thai bình thường kia vì sao cần nhiều dược liệu như vậy... Phương thuốc này ngược lại như thân thể của Tống di nương cực kỳ yếu cần thuốc đại bổ."
Tần nhị nương tử mới vừa nói xong thì chậu nước truyền ra tiếng nói của nha đầu bên cạnh Tống Chi Hoạ: "Thượng Quan ngự y, di nương nhà chúng tôi từ khi được chẩn ra có hỉ tới nay, tinh thần vẫn luôn không tốt, dường như rất thích ngủ, còn luôn đói bụng, ăn không mập lên..."
Thượng Quan Giang cười nói: "Phụ nữ ban đầu mang thai đều như thế cả, đừng quá lo lắng, qua ba tháng đầu thì tốt rồi." Nói, hắn đưa phương thuốc trong tay qua: "Giống như lần trước, bốn chén nước nấu thành một chén."
Đợi khi Thượng Quan Giang ra khỏi phủ Cảnh Vương ngồi lên xe ngựa, lại thấy hắn quỳ trong xe ngựa bái lạy với đỉnh xe, không phải, là bái lạy với trời xanh: "Tam Thanh ở trên, con nói dối cũng là có nỗi khổ. Thai tượng của Tống di nương chỉ có chút không ổn, con chắc chắn giúp nàng ta an thai ổn định..."
"Sư cô bà," Tần nhị nương tử nhìn chậu nước nói, "Nghe ý của Thượng Quan đại nhân, khi bắt mạch hắn xác thật chẩn ra hỉ mạch của Tống di nương?"
Trong không trung bỗng "Ầm" một tiếng, đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Thượng Quan Giang cả kinh, ngã xuống trong xe ngựa, sau đó chậu nước của Quý Vân Lưu bên này cũng mơ mơ hồ hồ rồi mất đi hình ảnh.
"Làm sao vậy?" Còn không thấy rõ kết quả đã biến mất rồi, Tần Thiên Lạc vội vàng đặt câu hỏi, "Sư cô bà, người thu hồi đạo pháp sao?"
Lục nương tử nhanh chóng rút đạo phù xung quanh chậu nước đi, vớt đạo phù và sợi tóc bên trong ra, cực kỳ nhanh chóng nhét những thứ này vào trong túi rồi ôm túi kia cẩn thẩn liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái.
"Đại khái là bị ngươi nói trúng rồi, người cha ruột Thiên Đạo này chơi ta..."
Nhị nương tử lệch đầu qua nhìn về phía chân trời: "Sư cô bà, xe lăn Ninh thế tử dùng lần trước ta còn giữ lại, vừa lúc cho người dùng sau khi gãy chân."
Quý Lục: ...
Phụ nữ hà tất khó xử phụ nữ!
Nếu Thiên Đạo tức giận, vì mạng nhỏ chính mình, lục nương tử không thể tiếp tục sử dụng những thứ bàng môn tả đạo này nữa. Như lời Tần nhị nương tử, theo Thượng Quan Giang điều tra tiếp là được.
Nhị nương tử thích giúp đỡ mọi người nên tiết lộ chuyện này cho Ninh Mộ Hoạ, để Ninh thế tử giúp đỡ điều tra. Ninh thế tử thân là Thống Lĩnh thị vệ tứ phẩm, gần đây vẫn luôn điều tra việc phản tặc. Không chỉ Ninh thế tử, từ khi Thái Tử dùng phương thức ba phải kết án vụ việc đình Sương Mù và đuổi đạo nhân trong kinh đi, Hoàng Đế cũng thường uỷ thác trọng trách cho hắn. Hiện giờ, Hoàng Đế cũng bảo Thái Tử điều tra việc phản tặc.
Xem chuyện mà Tần nhị nương tử đề cập đến trong thư, Ninh thế tử lạnh mặt, hoàn toàn không dám nghĩ nếu phỏng đoán của Tần nhị nương tử về thân thể Thái Tử trở thành sự thật, Hoàng Đế sẽ tức giận thế nào. Hắn không chần chừ, trực tiếp tự mình đến Tần phủ, bẩm với Tần đại phu nhân muốn mời Tần nhị nương tử đi ngắm cúc.
Tần đại phu nhân cũng coi như có nữ nhi lúc tuổi già nên xem con như báu vật. Bà thấy Ninh thế tử có thành ý như thế, tự mình tới cửa mời, thái độ lại cung kính, tự nhiên mỉm cười đồng ý.
Nói là ngắm hoa nhưng thật ra là muốn hỏi cụ thể tỉ mỉ tình hình phủ Cảnh Vương. Tần nhị nương tử thu hồi tâm tư tiểu nữ nhi, kể lại rõ ràng toàn bộ cảnh tượng nhìn thấy được trong chậu nước khi Quý Vân Lưu làm pháp.
Ninh thế tử nghe xong thì hỏi: "Thiên Lạc, nếu theo lời của nàng, hiện giờ ngoại trừ Thượng Quan ngự y, còn có ai có thể chẩn được mạch tượng vị di nương kia của Cảnh Vương?"
Nhị nương tử ngẫm nghĩ: "Ước chừng không còn ai rồi. Thái Y Viện ngoại trừ Thượng Quan đại nhân, chỉ sợ không ai nguyện ý đi xem bệnh nữa." Một di nương, nếu không phải mang thai con nối dõi hoàng gia, ngự y cũng không muốn tự hạ thân phận đi bắt mạch thay nàng ta.
"Thế tử, qua mấy ngày nữa chính là lễ cập kê của tứ nương tử Quý phủ." Thấy Ninh Mộ Hoạ trầm tư, Tần Thiên Lạc nói, "Đến lúc đó, có lẽ Tống di nương cũng sẽ đi xem lễ. Nếu có thể, ta sẽ thay nàng ta xem mạch tượng."
Ninh thế tử trầm ngâm một lát, cảm thấy như vậy cũng có thể xem là một biện pháp tốt, gật đầu nói, "Vậy nàng tuyệt đối phải cẩn thận một chút." Trong mắt Ninh Mộ Hoạ, vị Tống di nương phủ Cảnh Vương kia chính là một con cóc đen đúa chảy mủ, cực kỳ ghê tởm. Để vị hôn thê nhà mình đi bắt mạch cho loại người này, thật sự quá ấm ức cho nàng ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.