Cạnh bờ hồ ngoài cửa sổ, tiếng ếch cùng tiếng ve râm ran. Trong phòng, Hạ Tịch giống như người kể chuyện, kể đến nước miếng bay tứ tung: "Nghe nói, biểu cô nương ở Đại Lý Tự vẫn luôn hô to, nàng ta là thiếp thất của Cảnh Vương. Trần đại nhân của Đại Lý Tự liền phái người đến phủ Cảnh Vương chứng thực... Nào biết được, Cảnh Vương còn chưa nhận người, đã có một người đàn bà chạy ra nói, biểu cô nương chính là thiếp trong nhà nàng ấy! Cô nương, người đàn bà kia là người hầu phủ Ninh Bá. Nàng nói biểu cô nương dụ dỗ trượng phu của mình, nàng ấy rộng lượng để biểu cô nương vào cửa làm thiếp, cùng hầu hạ gã sai vặt kia đấy ạ!"
"Vì chuyện biểu cô nương rốt cuộc là thiếp nhà ai, Trần đại nhân thế mà còn mở công đường thẩm vấn xử lý án này." Hiện giờ, chuyện này mỗi người trong kinh đều biết. Hạ Tịch tự mình kể, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Cô nương, người đoán cuối cùng thế nào?"
Quý Vân Lưu nghe nổi lên tò mò, ngay cả ngọc bội Ngọc Hành đưa cũng không hấp dẫn được nàng, hỏi một câu: "Sau đó ra sao?"
"Sau đó, Thái Tử xuất hiện, nói y có thể làm chứng. Biểu cô nương chính là thiếp thất trong phủ Cảnh Vương, Cảnh Vương rõ ràng đã ký công văn nạp thiếp!" Hạ Tịch ngay cả giọng nói cũng quỷ dị, "Sau đó, Cảnh Vương ở Đại Lý Tự cũng thừa nhận biểu cô nương là thị thiếp của y, còn đón người về phủ Cảnh Vương. Biểu cô nương thật là... Thật là..." Hạ Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075360/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.