Quý Thất thấy trên mặt Tống Chi Hoạ lui đi sĩ diện hão lúc trước ở Quý phủ, lại nhiều thêm vẻ kiên nghị, từ trong tay áo móc ra một thứ cười nói: "Tống tỷ tỷ ngươi nhìn này, đây là cái gì?"
"Đây là cái gì?" Tống Chi Hoạ hỏi.
Quý Vân Diệu cười: "Là thuốc cấm ngày ấy ngươi sử dụng."
"Thất muội muội," Tống Chi Hoạ vội vàng giảm nhỏ giọng, theo bản năng nhìn chỗ mành xe ngựa, cắn răng: "Thứ này ngươi từ nơi nào có được?"
"Là quý nhân muốn giúp chúng ta một tay tặng cho." Quý Vân Diệu ấn thuốc lên tay Tống Chi Hoạ, "Tống tỷ tỷ chỉ cần bỏ thêm một ít vào nước trà của lục tỷ tỷ. Chuyện còn lại sau đó đều giao cho ta tới làm."
Tống Chi Hoạ cầm thuốc, ánh mắt dừng trên mặt Quý Vân Diệu.
"Tống tỷ tỷ mỹ mạo như hoa như vậy, sau này nhất định có thể tìm phu quân tốt. Cái gọi là phu thê nghèo hèn trăm sự bi ai, tin tưởng Tống tỷ tỷ nhất định có thể hiểu rõ." Quý Vân Diệu cười nhạt: "Sau khi chuyện thành, ngân lượng và trang sức lúc trước ta đáp ứng Tống tỷ tỷ tất nhiên không thiếu Tống tỷ tỷ một phân một hào."
Tống Chi Hoạ không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào Quý Thất.
Quý Thất không sợ nàng ta: "Tống tỷ tỷ, ngươi chẳng lẽ còn tưởng rằng chuyện lúc trước ngươi bỏ thuốc sai người là ta cố ý gây ra? Tống tỷ tỷ ngươi cũng không nên quên mất, lúc trước chính là Tống tỷ tỷ ngươi lấy thuốc, rải thuốc. Giờ phút này nếu trách lên đầu muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075351/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.