Ngọc Hành "Ờ" một tiếng, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Thái Tử thấy vị thất đệ này so với hắn người có vị Thái Tử Phi Tô gia này dường như còn lo lắng hơn, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Thất ca nhi, đệ có tâm sự gì mà buồn bực không vui như vậy? Đệ không ngại nói ra, đại ca nhất định sẽ giúp đệ!"
Ngọc Hành liếc Thái Tử một cái, lắc đầu đi tiếp.
"Thất ca nhi, đệ đây là không xem ta là đại ca sao?! Đệ là huynh đệ ruột của ta, nếu gặp chuyện khó khăn, đệ chỉ cần nói cho ta là được..." Thái Tử đi lên truy hỏi, có chút vội vàng: "Đệ... Bổn cung bảo đệ nói đệ liền nói ra!"
Ngọc Hành dường như bị Thái Tử ép buộc, hơi trì hoãn, sau đó quả nhiên nói: "Đại ca sợ là không giúp được thần đệ. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là một ít việc nhỏ, thần đệ tự mình có thể xử lý, đại ca đừng lo lắng."
Thái Tử không hỏi được không bỏ qua, luôn truy hỏi mãi.
"Không dối gạt đại ca," Thất hoàng tử bị buộc bất đắc dĩ, "Thần đệ chính là bực nhị ca. Hôm nay là Thất Tịch, không ngờ, nhị ca không biết lén lút dùng phương pháp gì làm thất nương tử và biểu cô nương Quý phủ thế mà muốn tìm một gã nam tử tới phá hư danh dự trong sạch của lục nương tử..." Hắn mượn khởi đầu này, cùng nhau nói ra chuyện Nhị hoàng tử không biết đi chỗ nào tìm một nữ tử tương tự với Quý Lục, quỳ gối trước cửa Mục Vương phủ, "Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075350/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.