Chương trước
Chương sau
Quý Vân Lưu vô cùng có hứng thú. Đợi lão phu nhân nhìn qua một trang, nàng lập tức liền tiếp nhận một trang, tỉ mỉ thoạt nhìn.
Phương thức xem mắt ở cổ đại cũng rất đáng tin cậy. Không chỉ có tranh chân dung, còn có chiều cao cùng yêu thích thường ngày viết từ đầu tới cuối, huynh muội trong nhà toàn bộ viết đến rành mạch, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Lão phu nhân nhìn nàng xem đến nhập thần, cười nói: "Lục tỷ nhi, ngươi thật ra nói xem, ngươi nhìn trúng người nào?"
Quý Vân Lưu cũng không ngượng ngùng, chỉ vào một trang nói: "Thiếu gia nhà này, cháu gái thật ra cảm thấy rất có tướng phu thê với thất muội muội."
"Tướng phu thê?" Lão phu nhân hơi kinh ngạc, rồi sau đó lại hiểu được: "Phu thê, phu thê. Cái gọi là tướng phu thê đều do giữa phu thê ở chung lâu ngày mà sinh ra chỗ tương tự?"
Quý Lục cười: "Tổ mẫu thật là lợi hại, so với cháu gái nghĩ còn toàn diện một chút. Cháu gái chỉ là ở thôn trang nghe được người bên ngoài nói mà thôi."
Lão phu nhân ha ha cười cười, vỗ tay nàng, cầm lấy tranh kia: "Để tổ mẫu xem người mà lục tỷ nhi nhìn trúng là nhi lang tốt nhà ai."
Bức hoạ trên giấy nhìn cũng coi như tuấn tú, mắt to mũi cao trán rộng, chỉ là xuất thân bên dưới không tốt lắm, đúng là tiến sĩ nhị giáp năm nay, nhà nghèo, trong nhà còn có một đứa đệ đệ và mẫu thân tuổi già.
"Người này... Ta xem thật ra không tệ. Nhưng tam thẩm và thất muội muội ngươi sẽ không nhìn trúng." Lão phu nhân tiếc hận một tiếng: "Bọn chúng muốn chính là... Thôi, chuyện này đừng đề cập với bọn họ. Chúng ta ở chỗ này chọn người phú quý nhất là được."
Quý Vân Lưu mỉm cười gật đầu. Dù sao không phải nàng gả, nàng đã lấy ra người có tướng đại vận nhất trong đó, nhìn trúng hay không đều không liên quan đến nàng.
Bên trong những nhà mà Trần thị tìm đến này, tự nhiên cũng có công tử nhà phú quý. Nhà huân quý hạng nhất khẳng định không có, nhà như Trương nhị lang cũng không đến mức không có.
Lão phu nhân rút ra một trang liền lưu trữ ngày mai dự phòng.
Hôm sau, Quý lão phu nhân nói được thì làm được. Đợi mọi người qua chính viện thỉnh an, sau khi cho bọn nhỏ đồng lứa rời đi, trực tiếp bảo tam phòng dọn ra khỏi Quý phủ.
Hà thị nghe xong trợn to mắt, đầy mặt không thể tin tưởng: "A nương, làm sao đột nhiên như thế liền muốn chúng ta dọn ra. Toà nhà bên ngoài kia, toà nhà kia còn chưa chọn được."
Chuyện này lão phu nhân cũng mặc kệ, tóm lại không đói chết. Phân gia sớm đã nhanh nhẹn làm xong một tháng trước, hiện tại toà nhà còn chưa chọn xong chính là vì cố ý kéo dài không dọn ra.
"Vậy trước tìm khách điếm ở tạm. Đều đã hơn một tháng, toà nhà còn chưa định. Ngươi muốn ở nơi này của đại ca đại tẩu ngươi ăn ké uống ké bao lâu?"
Nói đến đây, Hà thị liền biết chuyện này một chút đường sống xoay chuyển cũng không có.
Nàng nức nở nghẹn ngào cầu xin trong chốc lát, thấy lão phu nhân hoàn toàn không buông miệng, không cách nào khác, đành phải đứng dậy đáp ứng hôm nay liền bắt đầu thu thập hòm xiểng dọn ra.
Vương thị cũng là lần đầu thấy lão phu nhân kiên quyết như thế, đứng ở một bên không dám nhiều lời, ngay cả ngày thường cùng Hà thị đấu võ mồm cũng không nói nửa câu. Nàng rất sợ lão phu nhân một hồi không cao hứng, bảo nhị phòng cũng lập tức cút đi.
Lão phu nhân nói xong việc này, còn có một chuyện. Đợi Hoàng ma ma đưa một chồng bức hoạ cho Hà thị, lão phu nhân liền nói ra chuyện tính toán định thân cho Quý Thất.
Gái lớn gả chồng, Hà thị gả nữ nhi khẳng định không có gì không muốn, nhưng phải cẩn thận xem lão phu nhân nhìn trúng nhi lang nhà nào.
Lão phu nhân hôm qua chọn một nhà phú quý nhất. Gia đình kia họ Vi, phụ thân trong nhà chính là Hộ Bộ Thị Lang, Vi tam lang là tiến sĩ nhị giáp.
Hà thị nhìn xem bức hoạ người này, cảm giác vừa lòng, lại nhìn gia thế, càng cảm thấy xứng đôi, lập tức liền nói: "A nương, đợi tức phụ trở về thương nghị với tam lão gia một chút, liền tới bẩm lại cho nương."
Hôm qua Quý Vân Lưu nhìn trúng nhi lang nhà kia, Trần thị ngẫm lại, nếu nhà khác chiếm đi cũng rất đáng tiếc, thừa dịp ngày này, lấy bức hoạ ra liền cùng Vương thị thương nghị một lát xem người này kết thân với ngũ cô nương thì thế nào.
Hai nữ nhi của chính Vương thị gả rất không tồi, cũng không có lý do gì khắc nghiệt một cô nương con vợ lẽ. Ngũ cô nương ngày thường cũng coi như hiếu thuận, nàng nhìn tiến sĩ nhà nghèo rất vừa lòng: "Đại tẩu, đại lang Lữ gia này chính là trưởng tử trong nhà, thật sự nguyện cưới một cô nương con vợ lẽ?"
Trần thị cười nói: "Nhà hắn thanh bần, do quả phụ nuôi lớn, cưới cô nương nhà chúng ta thật là cầu mà không được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Vương thị cũng là cầu mà không được.
.......
Quý Vân Lưu từ chính viện trở lại Yêu Nguyệt Viện, người gác cổng đưa tới một phần bái thiếp. Nàng mở ra nhìn xem, lạc khoản trên đó là Tần Thiên Lạc.
"Tần nhị nương tử muốn tới nơi này của ta làm khách?" Ngày ấy ở phủ Ninh Bá, Quý Vân Lưu có ấn tượng rất sâu với Tần nhị nương tử. Giờ phút này thu được bái thiếp, nàng lập tức đặt bút trả lời một phong thư sai người đưa đến Tần phủ.
Tần Thiên Lạc nhận được trả lời từ Quý Vân Lưu, nghỉ trưa thức dậy thay quần áo trang điểm liền sai người chuẩn bị xe ngựa, thẳng đến Quý phủ.
Thấy Quý Lục đứng ở cửa trong đón chào, Tần nhị nương tử cười không ngừng nói: "Ánh nắng gắt, ngươi không cần đứng ở chỗ này chờ ta."
Trời càng thêm nóng bức, xiêm y trên người Tần nhị nương tử đều chế từ lụa đỏ. Lụa đỏ sợi tơ mỏng mát lạnh sáng bóng, da thịt nõn nà, bộ váy áo thuỷ lam này làm nổi bật Tần nhị nương tử càng thêm mảnh mai như Lâm Đại Ngọc.
Quý Vân Lưu nhìn cười nói: "Khách quý đến cửa, sao có thể không ở nơi này đợi. Đừng nói chờ ở cửa trong, chính là đi cổng lớn, vì Tần nhị nương tử ngươi, ta đều đến đó chờ."
"Vậy ngươi làm sao không đến cổng lớn chờ ta?"
"Ai, ta chỉ sợ dung mạo như hoa bị người nhìn thấy, bị người trộm xem."
"Ha ha ha, lục nương tử, ngươi thật... Quả thật là người thần kỳ."
Hai người vừa nói vừa đi về hướng Yêu Nguyệt Viện.
Xuyên qua cửa thuỳ hoa, Tần nhị nương tử nhìn xung quanh, mày nhướng lên nói: "Chỗ này rất tốt, cỏ hoa khoe sắc, ngươi cũng thật biết chọn sân."
Quý Vân Lưu mang theo nàng ấy cùng nhau hướng vào bên trong: "Nhất định không so được với sân của ngươi trong Tần phủ."
"Điều đó ngược lại cũng đúng." Tần nhị nương tử không chút nào khiêm tốn: "Viện ta so với Hạnh Viên kia của Ninh đại nương tử còn lớn hơn không ít."
"Ha ha," Quý Vân Lưu giễu cợt cũng không chút nào ẩu tả: "Đến lúc đó, Ninh biểu ca cần phải tiêu phí không ít tâm tư đi bố trí chính viện của các ngươi một phen."
Hai người ngồi xuống ở sảnh Tây, bọn nha hoàn dâng trà, bày điểm tâm, thối lui đến ngoài cửa đứng hầu.
Tần nhị nương tử uống trà xong, liếc mắt nhìn nha hoàn đứng bên ngoài một cái, cười thấp giọng nói: "Ngoài cửa của ngươi đứng rất ổn, có khả năng nghe được chúng ta nói chuyện?" Lại liếc mắt một cái, cười càng vui mừng: "Xem bộ dáng, nha hoàn này còn không phải ra từ nhà bình thường."
Đứng ngoài cửa đúng là Cửu Nương. Sau khi Tần Nhị xem xong, thu hồi ánh mắt, buông chung trà: "Ngày đó, khi ông bác ta xuất cung về núi Tử Hà, từng tới nhà của ta tìm a cha ta. Ông thay ta tính một quẻ, là quẻ So, là tướng thuận gió đi thuyền, trời cao lại trợ, không cần cố sức, tuỳ ý mà đi. Ông nói cho ta, hoa đào nhân duyên của ta đã nở, chỉ cần thành thật đối đãi người khác là được."
Quý Vân Lưu nâng chung trà lẳng lặng nghe.
"Ta và Ninh đại nương tử quen biết từ nhỏ, mặc dù nàng ấy hàng năm không ở trong kinh, chúng ta mỗi lần nhìn thấy cũng không cảm thấy mới lạ. Ta cũng quen biết Ninh Mộ Hoạ từ nhỏ, chỉ là... Chưa từng nghĩ đến phải gả cho hắn mà thôi."
Quý Vân Lưu nghĩ, đây ước chứng chính là cái gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân. Vì thế nàng nâng chung trà trấn an nói: "Tần nhị nương tử và Ninh biểu ca vô cùng xứng đôi. Hơn nữa hai nhà quen biết, chính là tốt càng thêm tốt, ngươi không cần lo lắng."
"Ta không lo lắng. Ninh Mộ Hoạ làm người ta cũng biết được một ít. Hắn du lịch bốn phương Đại Chiêu, lại trước nay không kết giao hồng nhan tri kỷ gì. Người như vậy, một khi định ra, nhất định sẽ một dạ đến già, gả cho hắn là ta may mắn." Nhìn Quý Vân Lưu vẻ mặt rất ngốc, Tần Thiên Lạc phụt một tiếng bật cười: "Hôm nay ta tới chỉ là tìm ngươi nói chuyện phiếm một chút, ngươi không cần nghĩ nhiều. Ông bác ta nói ngươi là sư muội đồng môn của ông, nếu ta nhàn rỗi không có việc gì, có thể tuỳ thời tới Quý phủ nói chuyện tâm sự với ngươi, có lẽ còn có thể được ngươi chỉ điểm một ít."
Nói, nàng đứng lên: "Sư cô bà có lễ..."
Quý Vân Lưu: "..."
Đ*, lập tức già nhiều như vậy, có chút khó tiếp thu!
Rõ ràng người ta vẫn là mỹ thiếu nữ như hoa, ngay cả lăn giường còn bị cấm đó!!
Bối phận thật là... Thật phức tạp!
Tần Thiên Lạc nói đến nỗi sợ hãi trước hôn nhân của bản thân, kế tiếp chính là đề tài tiền đồ thế gia. Đề tài này tự nhiên dẫn tới trên người Thất hoàng tử.
"Ngày đó trong đình Sương Mù, ta chưa từng nhìn thấy Thất hoàng tử đầy người ánh sáng tím. Ánh sáng tím này, là bản thân Thất điện hạ hiện ra, hay là sư cô bà người thay y dùng thủ thuật che mắt?"
Tần nhị nương tử làm người ngay thẳng, có cái gì nói cái đó. "Sư cô bà" này một lần cũng nói cực kỳ trôi chảy.
Nhưng mà...
Một chút cũng không muốn tiếng sư cô bà cung kính này...
Quý Vân Lưu rụt rè cười, trả lời: "Thất điện hạ thân mang mây tía, ông bác ngươi nhất định sớm đã nhìn ra. Ánh sáng tím này là Thất điện hạ tự mình hiện ra, hay là ta làm ra, lại có gì khác nhau?"
Tần nhị nương tử ngồi ngẫm nghĩ, ánh mắt chớp động vài cái, thấp giọng nói: "Ta biết được."
Ông bác nàng nói Quý Vân Lưu là sư muội ông, nói mây tía từ Đông tới, muốn tuỳ theo trợ giúp. Mà hiện giờ bên cạnh người thân mang mây tía, còn có người hiểu đạo pháp.
Lựa chọn như thế nào, Tần nhị nương tử tự nhiên sẽ hiểu.
......
Trời một ngày nóng hơn một ngày, rất nhanh đã tới ngày Thất hoàng tử sắc phong làm Vương.
Tuy không long trọng như sắc phong Thái Tử, ngược lại cũng là trường hợp to lớn khó gặp trong đông đảo hoàng tử.
Chọn Lễ Bộ Thượng Thư làm người dẫn, đứng ở Kim Loan Điện tuyên đọc thánh chỉ sắc phong Hoàng Thượng định ra, sau khi ban tên chữ, lại ban Vương hào, lấy hào là Mục, lại ban Ba Thục là đất phong, giao cho ấn tỉ và công văn.
Thất hoàng tử người mặc cát phục màu son, ở trong điện dập đầu chín cái tạ lễ, văn võ đại thần hai bên cũng đi theo phía sau bái Hoàng Đế chí tôn.
Đợi kết thúc buổi lễ, Thất hoàng tử ngồi xe rời khỏi hoàng cung, đến phủ đệ ngự tứ. Ba ngày sau, muốn bày tiệc rượu trong phủ làm tạ lễ, mời các hoàng tử và trọng thần trong triều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.