Loại đại điển sắc phong này, Lễ Bộ đã làm qua nhiều lần, như thế nào có chỗ không ổn. Hiện giờ ông tới tìm Thất hoàng tử, chỉ vì vị hoàng tử này là nữ tế ruột của Quý Thượng Thư. Thiên thời địa lợi nhân hoà, Quý Thượng Thư có lòng riêng, vừa có tin tức, sao có thể không tới thông báo cho cô gia ruột nhà mình! "Trước nay Quý đại nhân làm việc chu toàn, ngay cả phụ hoàng lúc nào cũng khích lệ. Lễ sắc phong này nhất định không có vấn đề, Quý đại nhân vất vả." Ngọc Hành tiếp nhận sách lễ, mở ra nhìn xem, bỗng nhiên thấy được tên chữ, thế nhưng là "Vô Hà". Quý Thượng Thư theo ánh mắt Thất hoàng tử, ngừng trên tên chữ kia, cười giải thích nói: "Tên chữ này của Thất điện hạ chính là Hoàng Thượng tự mình lấy, ý là ngọc thô không tì vết." Ánh mắt Ngọc Hành giật giật "Ừm" một tiếng: "Phụ hoàng có lòng." Nghĩ đến tên chữ "Phất Ải" đời trước, "Vô Hà" tên này cùng với nó thật là khác nhau như trời với đất. Phất ải phất ải, đó là ý có sương mù có bụi bặm muốn quét đi, mà một đời này hắn trong mắt Hoàng Đế lại là không hề tì vết? Quý Thượng Thư lại đây còn có một chuyện muốn cho Thất hoàng tử xem xét: "Thất điện hạ, đất phong sau này của ngài chính là Ba Thục mà Thẩm đại nhân từng cai quản. Tần tướng nói, Hoàng Thượng còn chuẩn bị phong Quân gia nhà Thám Hoa lang làm hoàng thương, để Quân gia tương trợ Thất điện hạ quản việc chợ buôn Ba Thục. Đợi khi ngài phong Vương, huyện ấn và công văn của Ba Thục đều sẽ chuẩn bị ổn thoả." Ngọc Hành mày nhướng cao, theo bản năng sờ sờ nhẫn trên tay. Một đời này rốt cuộc bởi vì sống lại, hay là vì mượn vận số cát tường của người, thế nhưng xuôi gió xuôi nước như vậy. Nghĩ cái gì tới cái đó, muốn cái gì cho cái đó. Không chỉ có Ba Thục, vậy mà còn có Quân gia danh chính ngôn thuận hiệp trợ. Quý Thượng Thư đi rồi, Ngọc Thất lại nảy lên ý niệm đi Quý phủ, cùng Quý Vân Lưu chia sẻ vui mừng sung sướng tràn đầy trong lòng chính mình. Hắn đứng lên, giữa lơ đãng, tức khắc lại nghĩ tới Ngự lâm quân cùng Ninh Mộ Hoạ canh giữ bên ngoài Quý phủ. Thất hoàng tử mày nhíu lại thật sâu, lui về trong thư phòng, một hơi bẻ gãy hai cây bút. Ngọc Lâm người nọ thật là quá đáng giận, thật là chọc một trăm kiếm cũng chết không đủ tiếc! Hắn ta nhàn rỗi không có việc gì, nuôi hoa nuôi chim nuôi nữ nhân đều tốt, phái người giám thị Quý phủ làm gì! Êm đẹp, hắn ngay cả tường Tây của Quý phủ cũng không thể lại trèo! Một ngày không thấy như cách ba thu, hiện giờ cách ngày đại hôn của hai người... Vì sao còn tận mười bốn tháng!!! Hoàng hôn xuống núi, trăng lên đầu cành liễu, Thất hoàng tử đứng trước cửa sổ ngắm ánh trăng sáng, cúi đầu lại nhớ Quý Vân Lưu. .......... Quý Vân Lưu ở Quý phủ không biết ở trong cung Thất hoàng tử nội tâm phỉ nhổ, giờ phút này nàng ngồi trên giường đang lật xem địa lý Đại Chiêu. Ngày đó ở trong cung, sau khi từ chỗ Tần vũ nhân được biện pháp mượn sinh cơ từ linh vật để tục mệnh, nàng có rảnh liền lật ghi chép địa lý Đại Chiêu. Linh vật loại đồ vật này tụ tập tinh hoa trời đất, vô cùng hiếm có, nàng một người ngoại lai cũng không biết nơi nào có. Cũng không thể giống ở thế kỷ hai mươi mốt, hai vai đeo ba lô là có thể đi khắp thiên hạ khảo sát thực địa. Dưới tình huống không còn cách khác, nàng trước muốn nhìn chỗ nào thích hợp linh vật sinh trưởng, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp đi nơi đó coi một chút. Đang xem, Hạ Tịch vào phòng hành lễ bẩm báo: Lão phu nhân bảo lục nương tử đến chính viện một chuyến. Hiện giờ đã vào đêm, suốt đêm đến chính viện, tất nhiên có chuyện lớn. Quý Vân Lưu cũng không trì hoãn, sau khi cho Hồng Xảo thay quần áo liền đi chính viện. Tới thượng phòng, không chỉ có lão phu nhân, ngay cả Trần thị cũng ở đây. Nhún người hành lễ, lão phu nhân ngay cả trò chuyện hỏi thăm cũng lược bỏ, vẫy tay bảo Quý Vân Lưu lên giường ngồi. Đợi Quý Lục ngồi xuống, bà vô cùng đau đớn mở miệng: "Lục tỷ nhi, hôm nay người gác cổng nói với ta... Ai, tổ mẫu hôm nay phái người theo thất nha đầu xuất phủ, phát hiện hai nha đầu ngu xuẩn kia vậy mà thật sự tụ lại trong tiệm trà, lại thật sự đang bàn bạc cách đối phó ngươi..." Lão phu nhân cảm thấy Quý Thất thật sự là năm thần thông bám vào người, không có thuốc chữa. Bà bị đứa cháu gái này chọc giận đến ngực cũng đau: "Hai đứa nghiệp chướng kia, quả thực cực kỳ ngu xuẩn! Tống gia cũng thôi, ta không có sức lực kia, cũng không muốn quản nó, nhưng thất nha đầu như thế nào cũng là họ Quý, nhất cử nhất động của nó đều quan hệ đến Quý phủ chúng ta, nó vì sao không biết bốn chữ đồng tâm hiệp lực này! Không nghĩ đến sau chuyện này, nó có thể được chỗ tốt gì!" Trần thị nhỏ giọng nói: "A nương, tức phụ nói câu không dễ nghe, có lẽ thất tỷ nhi trong lòng luôn nhớ kỹ hý kịch, lục tỷ nhi nếu có bất trắc gì, nàng ta liền có thể thay đại tỷ xuất giá." "Nó bị thất tâm phong!" Lão phu nhân tức giận đến mắt đều đỏ: "Không nói đến Thất hoàng tử có nguyện ý hay không, chuyện gả thay này, là chúng ta muốn làm liền có thể làm?" Quý Lục thật ra tò mò một chuyện khác: "Tổ mẫu, thất muội muội và Tống tỷ tỷ rốt cuộc thương lượng ra biện pháp gì làm cháu gái... Ặc, thất trinh?" "Khi đó vì ở cách vách, Hoàng ma ma nghe cũng không phải hoàn toàn rõ ràng. Hoàng ma ma nói, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ ngày hội Thất Tịch, đài ngắm trăng..." Lão phu nhân càng nói càng tức giận: "Thất nha đầu chính là nghiệp chướng không bớt lo! Năm lần bảy lượt náo loạn ra động tĩnh không nói, hiện giờ còn muốn làm việc bỉ ổi như thế. Một cô nương chưa lấy chồng, cùng một bộ dáng với Tống Chi Hoạ, ngay cả hai chữ thể diện cũng không nhớ được!" Trần thị ngồi bên dưới: "A nương, chuyện này, ngài tính như thế nào?" "Bảo tam phòng dọn ra, bảo bọn chúng ngày mai liền dọn ra. Ta không quản được thất nha đầu, liền để nương nó quản nó đi!" Lão phu nhân nghĩ kỹ, người này không đến tường Nam chưa từ bỏ ý định. Chuyện vài lần trước, bà người làm tổ mẫu này phạt cũng phạt rồi, phụ thân của nàng ta đánh cũng đánh rồi, mẫu thân nàng ta khuyên cũng khuyên rồi, mọi người nên làm đều đã làm. Hiện giờ, Quý Thất cũng là chết không hối cải, phỏng chừng cũng sẽ không sửa lại, khiến cho nàng ta đâm vỡ đầu chảy máu lại tính toán đi. Bà nói xong lại nói với Quý Vân Lưu: "Lục nha đầu, chuyện thất nha đầu này, ngươi đi xin Thất hoàng tử đến lúc đó thủ hạ lưu tình, xuống tay nhẹ một chút. Tam thẩm ngươi dù sao cũng chỉ có một đứa nữ nhi, chỉ cần khiến nó phát triển trí nhớ, cũng được rồi." Quý Vân Lưu cười cười: "Cháu gái biết được." Lấy tính tình có thù tất báo kia của nam nhân nàng, tất nhiên không phải chuyện đơn giản như phát triển trí nhớ vậy. Trần thị còn có một tia lo lắng, có điều nghĩ lại trên người nữ nhi nhà mình có đạo phù, biết đạo pháp, còn có Thất hoàng tử âm thầm tương trợ, nàng liền hơi yên tâm. "A nương," Trần thị lấy xấp giấy đặt trong túi ẩn: "Tức phụ nghĩ trong lòng thất tỷ nhi vẫn luôn chưa từ bỏ ý định với Thất hoàng tử, có lẽ vì chưa định ra việc hôn nhân. Nếu có việc hôn nhân cột lấy nàng, làm trong lòng nàng có tin tức, chắc cũng sẽ không đi sai đạp trật như vậy." Việc hôn nhân định rồi, liền sẽ không nhảy trên nhảy dưới. "Ngươi nói cũng không phải không có lý." Lão phu nhân cho Hoàng ma ma tiếp nhận xấp giấy trong tay Trần thị đưa lại đây, nhìn nhìn. Đây là một vài bức hoạ. Quý Vân Lưu dò đầu qua, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy biện pháp xem mắt cổ đại: "Mẫu thân, đây là..." Trần thị cười cười, giải thích nói: "Vốn không muốn ở trước mặt con đứa tiểu bối này chọn những thứ này. Có điều con là đứa hiểu chuyện, nếu tổ mẫu con cho phép, con cũng cẩn thận chọn một người tốt cho thất muội muội con." Cho nên, đây là tranh chân dung của nhi lang các nhà?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]