Tới giờ Dậu, theo tiếng kêu lảnh lót "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đến ----" của thái giám, mọi người quỳ trên mặt đất cung kính nghênh đón. Trên đường hoa thạch lựu, đèn cung đình bị bậc lửa, ánh chiều tà ửng đỏ nửa bầu trời. Trong ánh nến cùng ráng trời, Hoàng Đế và Hoàng Hậu trang phục lộng lẫy sóng vai đi đến ngồi vào đình Rồng. "Yến tiệc Hạnh Hoa hôm nay, chiêu đãi sĩ tử thiên hạ đề danh bảng vàng. Các ngươi sau này đều là rường cột nước nhà của Đại Chiêu. Nay lại vừa lúc gặp được ngày sinh của Hoàng Hậu, trẫm muốn song hỉ cùng vui. Chư vị không cần câu nệ, coi như tiệc gia đình, lấy lễ bình thường là được..." Hoàng Đế đứng trong đình Rồng, nâng chén uống rượu. Hoàng Hậu theo sau cùng nhau uống rượu trong ly. Mọi người phía dưới không dám chậm trễ, miệng nói lời cung kính chúc mừng ngày sinh của Hoàng Hậu, rồi sau đó nâng chén đồng loạt uống. Sau khi kính rượu, chính là thời khắc các hoàng tử và đại thần trình thọ lễ. Thọ lễ này cũng không phải mỗi người đều có thể trình lên trước công chúng. Thọ lễ mà con cháu nhà nghèo dâng lên, chỉ sợ cũng không thể để Hoàng Hậu xem một cái, càng đừng nói hiện ra trước mọi người. Yến tiệc lớn lần này, các hoàng tử cũng là ra đủ lực, Thái Tử cùng Thái Tử Phi tiến lên đầu tiên, trình thọ lễ. Là một gốc san hô đỏ. San hô này ước chừng cao bốn thước, thật là chưa từng nhìn thấy, quần thần ồ lên. Quý Lục ngồi phía dưới, giương mắt nhìn xem lại là Thái Tử Phi. Vị Tô đại nương tử này thật ra có vài phần tương tự với Tô tam nương tử. Có điều nàng ta càng đoan trang nghiêm túc chút, dung mạo xác thật cũng không so được với Tô tam nương tử. Thái Tử không thích biểu muội đoan trang, biểu muội không thích biểu ca háo sắc. Bi kịch này ước chừng cũng liền bắt đầu như vậy. Hoàng Đế nhìn san hô đỏ trước mắt, trước mặt mọi người, vậy mà không cho Thái Tử sắc mặt tốt: "Vài ngày trước Thái Tử xây điện Ngọc Quỳnh, hiện giờ lại đưa lên cho mẫu hậu ngươi một gốc san hô đỏ như vậy, ngân lượng tốn kém không ít nhỉ." Thái Tử kinh sợ: "Phụ hoàng minh giám! Đây là tấm lòng của nhi thần và Tô thị đối với Hoàng Hậu. Việc xây điện Ngọc Quỳnh nhi thần đã biết sai, sớm đã cho người làm đình công. Còn mong phụ hoàng đừng lại tức giận bị thương long thể, nhi thần nhất định sửa chữa thật tốt." Hoàng Đế hừ một tiếng. Hoàng Hậu cười nói: "San hô đỏ này khó gặp, Thái Tử và Thái Tử Phi là người có lòng, mau mau đứng lên đi." Thái Tử cùng Thái Tử Phi tạ ơn đứng lên. Trang Hoàng Hậu vươn tay, Thái Tử Phi biết đây là ý bảo chính mình tiến lên nói chuyện, đi vài bước đỡ lấy tay Trang Hoàng Hậu, cung kính gọi một tiếng: "Mẫu hậu." Hoàng Hậu nói: "Ngươi và Thái Tử tuổi không nhỏ, nhi nữ dưới gối... Cũng phải nắm chặt một chút. Đừng tức giận với Thái Tử đẩy hắn ra ngoài. Thái Tử về sau chính là vua của một nước. Con nối dõi hoàng gia cũng là căn bản đất nước, đừng nên trì hoãn chuyện này." Trang Hoàng Hậu nói nhẹ nhàng, người bên ngoài đình Rồng tự nhiên không nghe được, nhưng Thái Tử và Hoàng Đế đều nghe xong rõ ràng. Hoàng Đế theo đó nói với Thái Tử: "Mẫu hậu ngươi nói cực kỳ có lý! Ngươi đã hai mươi tám, dưới gối lại chỉ có một nữ nhi, về sau kế thừa đại thống, làm sao truyền thừa lại ngôi vị Hoàng Đế?! Ngươi đây là xin lỗi liệt tổ liệt tông Đại Chiêu!" Thái Tử cùng Thái Tử Phi trên mặt một trận xanh một trận trắng, muốn nói cái gì, lại cái gì cũng chưa nói ra. Thái Tử Phi hung hăng liếc qua Thái Tử, hành lễ nói: "Vâng, nhi thần nhất định ghi nhớ." Không phải nàng không muốn sinh, chỉ là Thái Tử cũng không biết tạo nghiệt gì, nữ nhân Đông Cung như mây, lại không một người có thể mang thai. Bản thân nàng sau năm đầu tiên vào phủ hoài thai, năm thứ hai sinh hạ trưởng nữ, Thái Tử lại ngại tướng mạo chính mình, chưa từng đến phòng nàng cùng chung chăn gối với nàng... Qua lượt Thái Tử cùng Thái Tử Phi, đó là Nhị hoàng tử Cảnh Vương và Cảnh Vương Phi. Cảnh Vương Phi hôm nay mặc một thân cung trang gấm vóc anh đào, phối với trang sức hồng ngọc, so với Thái Tử Phi đều hiện ra ung dung lộng lẫy. Hai người theo quy củ, tặng chính là ngọc như ý. Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đồng thời tiến lên dâng tặng lễ vật. Hoàng Đế giương mắt xem Ngọc Hành, cất cao giọng nói: "Thất ca nhi, tức phụ ngươi đâu? Làm sao không cùng nhau tới mừng thọ mẫu hậu ngươi?" Thất hoàng tử quỳ xuống đất nói: "Ước chừng là vì nàng ngượng ngùng." Hoàng Đế cười ha ha, phân phó thái giám một bên: "Đi, đi gọi lục nương tử Quý phủ lại đây, cùng Thất hoàng tử mừng thọ Hoàng Hậu!" Nói ông ta quay đầu cười nói với Hoàng Hậu: "Trẫm liền thích xem bộ dáng nhão nhão dính dính của cặp vợ chồng son này!" Hoàng Hậu cười nói: "Hoàng Thượng cũng không sợ ở trước mặt mọi người phá hỏng thể diện." "Nếu đôi nào trẫm tứ hôn cũng có cảm tình tốt như hai người bọn chúng, trẫm làm sao có chuyện phiền não, nơi nào nói đến phá hỏng thể diện gì." Hoàng Đế ý có điều chỉ, Hoàng Hậu nghe rõ ràng. Đây là nói chuyện Thái Tử và Thái Tử Phi đây: "Hoàng Thượng nói phải. Nếu đôi nào cũng như thất ca nhi cùng lục nương tử, thật ra bớt cho chúng ta rất nhiều tâm tư." Ngọc Hành nghe vào trong tai, mặt mày cũng giật giật. Hoàng Thượng đây là không trách tội chính mình về sau càng thân cận với Quý Lục hơn chút? Ngũ hoàng tử nói: "Phụ hoàng, ngài tứ hôn cho thất ca nhi, nhi thần cùng tứ ca, lục đệ còn chưa đón dâu đâu ạ!" Hôm nay Hoàng Đế vui vẻ, thuận miệng liền nói: "Ừm, chuyện mừng này phải cùng nhau. Hoàng Hậu hôm nay cũng lưu ý chút." Tứ, Ngũ và Lục hoàng tử đồng thời tạ ơn. Chỉ chốc lát sau thái giám mang theo Quý Vân Lưu tới đình Rồng. Khi thái giám ra đình Rồng đi về phía các tiểu nương tử, ánh mắt quần thần đều sáng lên nhìn chằm chằm. Thấy hắn ngừng ở trước mặt Quý lục nương tử, tất cả ánh mắt toàn bộ ngừng trên mặt Quý Vân Lưu, khe khẽ nói nhỏ. Lục nương tử chưa thành thân mà đã muốn cùng Thất hoàng tử mừng thọ cho Hoàng Hậu nương nương. Xem ra Hoàng Đế và Hoàng Hậu xác thật yêu thích lục nương tử Quý phủ! Khi Quý Vân Lưu đi theo sau thái giám đến bậc thang đình Rồng, trước mặt Hoàng Đế, Ngọc Hành đưa tay lôi kéo, giữ chặt cánh tay nàng, để nàng đứng bên cạnh chính mình, thấp giọng nói: "Phụ hoàng bảo nàng cùng ta mừng thọ cho mẫu hậu." Hoàng Đế lại lần nữa cười ha ha, cười nói hai người vài câu. Lần này, Thất hoàng tử tặng thọ lễ là một cái tráp, bên trong là túi tiền màu vàng. Trang Hoàng Hậu nhìn túi tiền, không mở ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Thất ca nhi, đây là..." "Ngày đó, lục nương tử ở trong cung cùng nhi thần tình cờ gặp được Tần vũ nhân tại ngự hoa viên. Lục nương tử cầu Tần vũ nhân thay mẫu hậu thỉnh một đạo phù bình an. Nhi thần mượn hoa hiến Phật, giữ riêng lại thành thọ lễ hôm nay, còn mong mẫu hậu đừng nên trách tội." Hoàng Hậu sao lại trách tội. Nàng đồng thời kéo Ngọc Hành và Quý Lục: "Hai con đều là hài tử ngoan." Hoàng Đế cũng rất vui mừng. Quyền cao chức trọng, vẫn là loại phù bình an này hợp tâm ý nhất. Ông ta trực tiếp vung tay lên, mở miệng vàng, nói ban thưởng. Đình Rồng kết thúc náo nhiệt chính là khi một ít tiết mục trợ hứng bên dưới bắt đầu. Thái Tử Phi ra khỏi đình Rồng liền không cho Thái Tử sắc mặt tốt. Ngay cả Cảnh Vương phi ra khỏi đình Rồng, cũng không cho Nhị hoàng tử sắc mặt tốt. Cảnh Vương phi xuất thân Đổng gia, phụ thân lần trước vì việc tiết lộ đề thi khoa cử, bị cách chức, nàng ở trong vương phủ còn bị giam lỏng. Ngoại trừ nội trạch, nàng chỗ nào cũng không được đi, trong lòng làm sao vui vẻ! Tiết mục trợ hứng qua một nửa, Cảnh Vương phi nghe được nha hoàn bên cạnh thấp giọng nói: "Vương phi, Thái Tử Phi tìm ngài qua tâm sự." Đồng thời, nơi này của Thái Tử Phi cũng được người bẩm báo: "Thái Tử Phi, Cảnh Vương phi tìm ngài đến đình Sương Mù tâm sự."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]