Chương trước
Chương sau
Trong Quý phủ, lục nương tử đang luyện chữ, lẳng lặng nghe Thanh Thảo một chữ không sót bẩm báo xong, ánh mắt giật giật, thật ra không có phản ứng gì, bảo mọi người nên làm gì liền làm đấy.
Bàn tính như ý lại gõ tốt đi nữa, cũng phải có sổ sách để thu không phải sao. Cả sổ sách cũng không có, gõ bàn tính không phải là luyện tập độ thuần thục à? Chính mình nếu không phối hợp, Nhị hoàng tử hắn lại lấy thứ gì đẩy cho Trương nhị lang đây?
Phủ Cẩm Vương, Thất hoàng tử cũng vừa nghe Tịch Thiện bẩm báo liền khống giống vậy. "Bang" một tiếng, hắn lại bẻ gãy một chiếc bút lông sói.
"Nhị lang Trương gia Trương Nguyên Hủ?" Ngọc Hành cầm bút lông sói đã gãy, khinh miệt hỏi một tiếng: "Cảnh Vương đưa ra chủ ý là, lễ hội Thất Tịch, trước công chúng khiến Quý lục nương tử ngã vào trong ngực Trương Nguyên Hủ hắn ta, nói nàng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng?"
Ngữ điệu trong sáng ngang hàng, giọng điệu này mang theo không chút để ý, nhưng Tịch Thiện lại nghe ra hơi rét lạnh buốt. Hắn không dám ngẩng đầu nói: "Thất gia, Cảnh Vương này thật đúng là... Thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ! Không nói lục nương tử tính tình thế nào, chính là lễ hội Thất Tịch ngày ấy, nhất định cũng là Thất gia ngài đi cùng lục nương tử, như thế nào ngược lại để lục nương tử ngã vào..." Dưới tình huống hơi rét đang càng ngày càng tăng, "Trong lòng ngực Trương Nguyên Hủ kia" phía sau toàn bộ nuốt trở vào: "Tịch Thiện hoàn toàn dựa vào Thất gia ngài phân phó!"
Ối da! Lời phía trước này liền không nên nói!
Một bàn tay của Thất hoàng tử nhẹ nhàng vuốt ve trên cán bút, ngồi nửa ngày không nói gì.
Tịch Thiện chờ đợi, không khỏi nâng đầu lên, lại khuyên nhủ: "Thất gia, chuyện này... Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ xem như lời nói đùa kể cho ngài nghe một chút thôi. Lục nương tử cùng Thất gia ngài liền tâm, nếu lục nương tử biết chuyện này, nói không chừng Thất Tịch ngày ấy đều không ra khỏi cửa. Chỉ cần lục nương tử không ra khỏi cửa, Cảnh Vương chẳng lẽ còn đưa Trương nhị lang vào Quý phủ hay sao? Bên ngoài còn có Ninh thế tử đấy ạ."
Đúng, bên ngoài Quý phủ còn có Ninh thế tử làm Thống Lĩnh thị vệ, tiệc Hạnh Hoa, Ninh Mộ Hoạ cũng là Thống Lĩnh thị vệ!
Tiệc Hạnh Hoa so với ngày hội Thất Tịch, chính là gần hơn nhiều.
"Vì một gã Cảnh Vương khiến lục nương tử không ra khỏi phủ?" Giọng điệu Ngọc Hành thong thả ung dung, không nghe ra được cảm xúc của hắn: "Nếu nhị ca tốt của ta đều nghĩ ra biện pháp như vậy, ta lại không thay hắn làm tốt, chẳng phải là phụ lòng ý tốt của hắn ta?"
Hắn ném đoạn bút gãy một cái, mực lan ra trên giấy Tuyên Thành, nhiễm đen một trang sách lược đã viết tốt. Rồi sau đó, Ngọc Hành rốt cuộc cười rộ lên: "Xem ra khi đó ta đối với Trương nhị lang vẫn là quá mức nhân từ..."
Tịch Thiện đứng sau án thư, thoáng nhìn ý cười khinh miệt lạnh lùng kia trên mặt Thất hoàng tử, trong lòng yên lặng thay Trương Nguyên Hủ và Trương gia cắm ba nén nhang: Bảo trọng!
Hắn biết, Quý lục nương tử chính là vảy ngược của Thất hoàng tử, một khi đụng vào, vậy phải núi sập đất lở!
.............
Sau buổi trưa cách ngày, Trương Nguyên Hủ thu được một tấm thiệp mời tiệc Hạnh Hoa.
Trong triều ai cũng biết, tiệc Hạnh Hoa năm nay chính là bao gồm tiệc sinh thần của Hoàng Hậu nương nương! Yến hội như thế, huân quý trong triều, ai sẽ không đi? Ai không cho Hoàng Hậu thể diện?
Trương nhị lang cầm thiệp, trong lòng kích động, lệ nóng hốc mắt. Khi đó Nhị hoàng tử nói chỉ cần chính mình có thể giúp được y, ngày sau nhất định không thiếu chỗ tốt cho chính mình. Hiện giờ chưa bắt đầu làm cái gì, thế nhưng liền trước truyền đến thiệp Hạnh Hoa Yến. Hắn làm sao không cảm kích?
Nhưng Trương đại lão gia ngược lại, trải qua chuyện vụ án ở Đại Lý Tự lần trước, đối với Nhị hoàng tử vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Hủ ca nhi, sau này con vẫn đừng làm việc thay Cảnh Vương nữa... Nếu Cảnh Vương thật tình muốn đề bạt con, hà tất làm những việc loanh quanh lòng vòng này? Con khôi phục thân công danh, hoàn toàn dựa vào một câu của y. Con cũng từng nói, đề thi đình lần này, nếu con tham gia, không kém hơn so với Trạng Nguyên Tạ Phi Ngang bao nhiêu... Ngày đó chỉ vì Cảnh Vương nhìn với con mắt khác, con rơi vào nông nỗi như vậy, trong vòng mười năm cũng không thể tham gia khoa cử..."
Trương nhị lang không dám lại nói tính toán của Cảnh Vương cho phụ thân nhà mình. Hắn cầm thiệp, chỉ nói: "A cha, sự kiện kia, nhi tử cũng có sai. Nhi tử khi đó, khi đó không nên đứng núi này trông núi nọ đối với Vân Lưu... Hiện giờ biến thành bộ dáng như thế, có thể giúp nhi tử trở lại con đường làm quan chỉ có Nhị hoàng tử. Y hiện giờ tặng thiệp cho nhi tử, không phải chính là ý thật tình đề bạt? A cha vẫn là yên tâm đi, nhi tử sẽ không lại làm việc ngốc."
Nhi tử lớn không theo cha, Đại Lý Tự Thiếu Khanh không hề miễn cưỡng. Con đường làm quan của nhi tử huỷ hoại hoàn toàn, trong lòng hắn cũng khó chịu. Hiện giờ nhi tử có thể đi Hạnh Hoa Yến kết giao quyền quý, trong lòng hắn ngược lại cũng vui vẻ.
Trương nhị lang thu được thiệp Hạnh Hoa Yến, Trang tứ cô nương lại thu được một phong thư không có ký tên. Thư này rất ngắn, chỉ ít ỏi vài câu, nói chính là nhị lang Trương gia cùng một nữ tử âm thầm dan díu, nếu không tin, có thể ở Hạnh Hoa Yến, tại đình Sương Mù phía Đông sông Khúc chứng kiến.
Trang tứ nương tử ngày khóc đêm khóc, dùng thủ đoạn cả người mới có thể khiến Trang lão phu nhân đồng ý việc hôn nhân của chính mình cùng Trương nhị lang. Nàng ta như thế nào nhẫn nhịn được chuyện có người dan díu với vị hôn phu của chính mình? Hơn nữa, phong thư này đưa đến trong tay nàng ta, đây không phải là chói lọi đánh vào mặt nàng ta sao?
Nàng ta vỗ bàn trang điểm một cái: "Được lắm, nhất định là Quý Lục kia không biết xấu hổ, còn âm thầm lui tới với Hủ lang!"
Tường Vi không biết thư này vì sao liền đặt trong tráp trang sức từ Thuý Ngọc Lâu mang tới, nội dung trong thư càng làm nàng cảm thấy kỳ quặc. Lục nương tử đã được tứ hôn cho Thất hoàng tử, nơi nào còn sẽ âm thầm lui tới với Trương nhị lang tiền đồ huỷ hoại? Vả lại, trong núi Tử Hà, ánh mắt lục nương tử xem Trương nhị lang kia, nàng cho tới bây giờ đều nhớ rõ ràng.
Tường Vi nhìn Trang tứ nương tử lửa giận thiêu đỏ khuôn mặt, thật cẩn thận nói: "Cô nương, thư này... Sợ là người có lòng cố ý làm, định phá hư tình ý của người cùng Trương nhị thiếu gia. Cô nương, hiện giờ người và Trương nhị thiếu gia khổ tận cam lai, chuyện đi đến đình Sương Mù này... Đừng quản là thật hay giả, cũng đừng dạo nữa."
Trang Nhược Nhàn gấp thư lại, một lát sau, cơn giận bình phục chút. Mí mắt nàng ta hơi rũ, đem thư đặt trong lư hương, nhìn thư bị đốt cháy hầu như không còn: "Ngươi liền bảo tiểu Lâm đi đến Trương phủ hỏi một câu, Trương nhị lang có thu được thiệp tiệc Hạnh Hoa lần này hay không."
Nếu có, cuộc hẹn đình Sương Mù này, nàng ta vô luận thế nào cũng phải đi nhìn đến tận cùng!
..........
Thời tiết càng thêm nóng bức, trong cung nghênh đón ngày sinh của Trang Hoàng Hậu. Cùng bày yến tiệc chung với ngày sinh chính là Hạnh Hoa Yến cho người đề tên bảng vàng lần này.
Quý phủ có hai vị tiến sĩ, lại vì lục nương tử được tứ hôn cho Thất hoàng tử, thu được thiệp mời cả nhà.
Cung yến ngày sinh của Hoàng Hậu nương nương này chính là còn muốn náo nhiệt hơn so với tiệc ngắm hoa trong phủ Trưởng công chúa, trong triều không người nào dám chậm trễ. Vừa đến giờ Thân, người mỗi nhà ngồi lên xe ngựa, sôi nổi một đường đến cạnh sông Khúc, vào vườn tham gia Hạnh Hoa Yến.
Cạnh sông Khúc, nước sông ánh sắc trời như mộng như ảo. Yến hội một bàn tiếp một bàn, nam quyến cùng nữ quyến chỉ cách một con đường hoa thạch lựu.
Tiểu nương tử miệng cười duyên, mắt long lanh, nam nhi lang rộng rãi đàm luận, nhất cử nhất động toàn bộ có thể rơi vào mắt đối phương.
Dưới bảng bắt rể còn chưa bao giờ giống như lúc này. Cách gần như thế, tiểu nương tử đã thành thân hoặc chưa thành thân đều có chút ngượng ngùng, đành phải ba người hai vị tụ ở bên nhau, làm chậm lại phần nóng bức trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.