Chương trước
Chương sau
Tịch Thiện đưa Thất hoàng tử đến phủ Cẩm Vương. Sau khi xuống xe, Ngọc Hành phân phó: "Giờ Thìn ngày mai, trong viện lục nương tử Quý phủ đem một nha hoàn gọi là Thanh Thảo xuất phủ, đưa đi gặp người tiếp ứng âm thầm thư từ qua lại của phủ Cảnh Vương. Ngươi phái người có thể làm việc đi nghe một chút, bọn họ rốt cuộc nói cái gì, bảo hắn sau khi trở về một chữ không sót kể lại cho ta nghe."
Tịch Thiện trên miệng cung kính lên tiếng, trong lòng lại giật mình không thôi.
Thất hoàng tử tài tử gặp giai nhân, buổi tối tốt đẹp lại không phải tình nồng mật ý chàng nồng thiếp đậm, mà là nói chuyện nha hoàn trong phủ mật báo với người này! Cảnh Vương xấu xa cản trở người dưới trăng hẹn hò, thật sự quá mức đáng giận!
Ngọc Hành vào trong viện, Cẩm Vương cùng Tạ Phi Ngang vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở cửa trong uống rượu ngâm thơ. Ngọc Quỳnh thấy Ngọc Thất trở về, chen mặt lên dùng sức ngửi ngửi, tươi cười sáng lạn phát sáng: "Thất ca nhi nhiều lần từ nơi pháo hoa liễu hẻm trở về, trên người đều không mang theo chút vị son phấn nào, là ở bên kia tắm gội thay quần áo rồi mới trở về?"
Tạ Phi Ngang chính là vừa ý điểm "Thời điểm nên ngốc tuyệt không thông minh" này của Cẩm Vương, mới kết giao với hắn ta. Hắn theo ý Cẩm Vương, nhẹ nhàng nói: "Thất gia thật là nhẫn tâm, bỏ xuống chúng ta một mình đi trộm vui. Bộ dáng mặt mày hồng hào này, mặc dù trong đêm cũng đều không giấu được."
Vì hai chữ "Trộm vui" kia, Ngọc Hành liếc nhìn hắn ta một cái, giọng nói thật ra bình tĩnh không gợn sóng: "Ngươi liền tới thư phòng ta, chúng ta thảo luận ý tứ của "một mình trộm vui" một chút."
Lục hoàng tử có bạc, sung sướng hô to: "Ta cũng đi, ta cũng phải đi.", lại bị Tạ Tam một phen đẩy trở về: "Lục gia, ngài liền trước đi nghiên cứu xem mùi vị son phấn bất đồng kia, đợi ta được chân truyền của Thất gia, lại không lấy một xu truyền thụ cho ngài!"
Lục hoàng tử cười mị mắt: "Huynh đệ tốt!"
Vào thư phòng, Ngọc Hành đứng cạnh bàn sách, không quanh co lòng vòng: "Đông Cung của Thái Tử bị Đại Lý Tự điều tra ra hai mươi vạn lượng bạc mua đề thi của Đậu Niệm Bách kia. Chuyện này trong triều còn không có người biết, ngươi có thu được tiếng đồn phong phanh nào hay không?"
Tạ Tam tự nhiên cũng biết Thất hoàng tử kêu bản thân lại đây là có chính sự muốn nói. Nhưng vừa nghe việc này, hắn vội vàng cả kinh: "Đông Cung của Thái Tử thế mà ẩn giấu hai mươi vạn lượng bạc của Đậu Niệm Bách? Vậy Hoàng Thượng có biết hay không? Nếu sớm biết, Hoàng Thượng còn bao che cho Thái Tử, vậy Hoàng Thượng bất công... Cũng quá không có biên giới chút!"
Lần trước chỉ là bắt gió bắt bóng, chính hắn cùng Lục hoàng tử toàn bộ bị thị vệ giá đến ngự thư phòng chịu quở trách, suýt nữa cái đầu khó giữ... Thật là cùng là người lại không cùng mệnh!
Ngọc Hành nói: "Chuyện hai mươi vạn lượng này, Thái Tử cũng là bị vu oan giá hoạ. Đại Lý Tự Khanh đang điều tra độc thủ phía sau màn, bởi vậy a cha ta cũng không để lộ ra chút nào. Người của ta chỉ biết lần trước Thái Tử từ ngự thư phòng ra ngoài, một đường khóc sướt mướt. Còn về bọn họ ở trong thư phòng nói cái gì, hoàn toàn không thể biết được."
"Ai dám vu oan giá hoạ cho Thái Tử?" Tạ Tam không tự giác mở miệng, rồi sau đó biểu tình khẽ biến, toàn thân nổi lên run rẩy: "Là Nhị hoàng tử Cảnh Vương! Xem ra, cái gọi là Cảnh Vương đi theo làm tuỳ tùng cho Thái Tử tất cả đều là giả!"
Nhị hoàng tử không màng cố kỵ, lần trước vu hãm Lục hoàng tử, lần này trực tiếp vu oan Thái Tử. Người như vậy đang âm thầm tính kế hết thảy, thật đúng là đáng sợ!
Ngọc Hành nói ra mục đích của chính mình: "Ta muốn Nhị hoàng tử và Thái Tử chó cắn chó."
Tạ Tam biểu tình nghiêm nghị, hỏi: "Thất gia có thượng sách gì?"
"Không có." Ngọc Hành nói: "Cho nên tìm ngươi tới thương lượng."
Tạ Tam bị nghẹn một câu phun không ra, biểu tình phức tạp khó phân. Thất điện hạ, ngài gần đây càng thêm thẳng thắn rồi! Thì ra "Một mình trộm vui" là khiến bản thân một mình lo lắng suy nghĩ mưu lược!
Ngọc Hành nói tiếp: "Bên người Thái Tử tất cả đều là người của Nhị hoàng tử. Muốn không khiến hắn ta chú ý, xếp người vào bên cạnh Thái Tử chỉ có hai người có thể làm được."
Tạ Tam tự nhiên hỏi, là ai.
Ngọc Hành nói: "Cữu cữu ruột thịt của Quý lục nương tử Thẩm Mạc Uy và thế tử phủ Ninh Bá, Ninh Mộ Hoạ."
Tạ Tam lĩnh ngộ.
Thẩm Mạc Uy đã trên đường về kinh, trở về đó là Chiêm sĩ phủ Chiêm sĩ. Ninh Mộ Hoạ hiện giờ là Thống Lĩnh thị vệ, phụ trách điều hành thị vệ trong cung cùng Đông Cung. Hai người này do Hoàng Thượng khâm điểm, lại không thuộc về quan hệ của Nhị hoàng tử.
"Thất gia," Tạ Phi Ngang còn có một kế: "Thái Tử điện hạ không phải ưa sắc đẹp sao? Đối với Thái Tử mà nói, để tiểu nương tử thổi gió bên gối có thể hữu dụng hơn nhiều so với thị vệ cùng Thẩm Chiêm sĩ khuyên giải."
Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân. Quyền mưu tới tới lui lui, ở nơi này của nam tử đáng tin cậy nhất, dễ lừa nhất vẫn là mỹ nhân kế.
.............
Sáng sớm mười lăm, trong Yêu Nguyệt Viện, Thanh Thảo và Cửu Nương cầm rổ cùng ra phủ.
Bà tử phụ trách cửa hông trong viện chưa từng gặp qua Thanh Thảo, còn cùng Cửu Nương vui đùa vài câu, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy sao lại lạ mặt như thế.
Có điều bà tử rốt cuộc không trò chuyện nhiều với các nàng. Bọn họ một đám tụ ở bên nhau, đối với chuyện ngày hôm trước biểu cô nương cùng với Tống đại nãi nãi nước mắt cuồn cuộn xuất phủ thật là nói đến vô cùng nhiệt tình, mỗi người đều là cực kỳ tò mò.
Trước kia, Trần thị trị gia cực nghiêm, bà tử bình thường không dám nhiều lời. Hiện giờ phân gia, mọi người tuy còn ở cùng một chỗ, rốt cuộc đã phân mỗi người tự quản, đại phu nhân liền không thể cắm tay vào người của nhị phòng tam phòng, khiến cho bà tử ngồi ở cửa hông sôi nổi nhiều chuyện.
Khi nói đến nhiệt tình, đều giống như tự mình chính mắt gặp được biểu cô nương cùng với Tống đại nãi nãi là bởi vì chuyện gì mà ra phủ, đó gọi là ba hoa chích choè.
Chuyện mà những bà tử này truyền ra, trong Yêu Nguyệt Viện đều có Hạ Tịch sẽ hỏi thăm đến kể cho Quý Vân Lưu nghe. Cửu Nương cũng không ở lâu, trực tiếp mang theo Thanh Thảo ra phủ.
Hai người ra khỏi ngõ nhỏ Đại Hỉ, rồi sau đó giao hẹn thời gian gặp nhau, đường ai nấy đi.
Thanh Thảo ôm rổ, nhắm mắt làm theo, thật cẩn thận.
Nàng ta có thể bị Cảnh Vương phi phái đến Quý phủ, vốn chính là người khéo léo. Chỉ là hôm qua không biết Cửu Nương cho nàng ta uống thuốc gì, có phải loại thuốc mà trong thoại bản yêu cầu mỗi tháng uống thuốc giải, hoặc hàng năm một viên thuốc giải mới có thể bảo vệ tính mạng?
Lần này đi gặp người báo tin của Cảnh Vương phi, rốt cuộc là báo chính mình đã bị lục nương tử phát hiện thận phận lại còn bị hạ dược uy hiếp, hay là báo những chuyện hôm qua lục nương tử dặn dò?
Chỉ cần còn chưa thành kết cục đã định, người luôn là muốn băn khoăn trước sau. Thanh Thảo vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh liền tới chỗ cửa hàng son phấn tiếp ứng.
Bước vào trong tiệm, Thanh Thảo đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Chưởng quầy, ta muốn tám lượng phấn Long Tiên Hương."
Đây là ám hiệu lúc trước Cảnh Vương phi định ra. Cửa hàng son phấn này tự nhiên là cửa hàng dưới danh nghĩa Cảnh Vương phi.
Phấn Long Tiên Hương quý báu, nhà huân quý cũng chỉ mua một lượng nửa lượng, nơi nào một lần mua tám lượng. Chưởng quầy vừa gặp đã rõ, cười liên tục mời Thanh Thảo vào hậu đường.
Tịch Thiên hôm qua chịu đòn nhận tội trước Thất hoàng tử, Thất hoàng tử lại phân phó hắn phái người lanh lợi chút theo dõi chuyện gian tế của Quý phủ.
Luận vũ lực hắn không theo kịp Ninh thế tử, luận chân cẳng lanh lợi, hắn cũng là nổi bật trong chúng thị vệ. Lập tức, Tịch Thiện tự mình theo đuôi Thanh Thảo, một đường theo vào cửa hàng son phấn, nhảy lên mái hiên hậu đường nghe lén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.