Chương trước
Chương sau
Thất hoàng tử mang theo người trở về trong viện. Sau khi bị "Bắt gian trong viện", hai người tự nhiên không có hứng thú chàng hôn ta ta sờ chàng.
Ngọc Hành kéo tay Quý Lục, vòng quanh vườn phía trước chậm rãi đi dạo. Hai người vừa đi vừa nhàn nhã trò chuyện một ít việc vụn vặt. Nói tới phủ Ninh Bá, Quý Vân Lưu đột nhiên hỏi: "Thất gia, trong cung liệu có thuốc cấm có thể làm người động tình?"
"Loại thuốc này..." Ánh mắt Ngọc Hành giật giật: "Loại dược vật này ở trong cung tự nhiên cũng bị cấm, chỉ sợ cấm so với bên ngoài còn phải nghiêm hơn một chút."
Quý Vân Lưu hiểu rõ.
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, chỉ một mình Hoàng Đế, các hoàng tử tròn mười sáu liền xuất cung. Nếu loại thuốc này thông suốt trong cung, Hoàng Đế còn không phải sớm đã bị mỹ nhân hậu cung làm chết?
"Nhưng thuốc trên tay Tống tỷ tỷ hôm nay, Tần nhị nương tử nói là thuốc cấm so với ngũ thạch tán còn lợi hại hơn nhiều." Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ: "Hôm qua chính miệng nàng ta thừa nhận trước mặt tổ mẫu, nói thuốc này là ở trên đường cái, có một nam tử cầm trong tay, định đùa giỡn nàng ta lại bị Dao Dao đánh ngất, sau đó nàng mới lấy được từ trong tay nam tử kia."
Ngọc Hành nói: "Nha hoàn bên cạnh biểu cô nương biết võ?"
"Không biết."
"Nha hoàn như thế có thể một gậy đánh ngất một nam tử?"
"Tự nhiên không được."
Ngọc Hành dừng bước dạo vườn, kéo Quý Vân Lưu ngồi trên xuống hành lang: "Ngày hôm trước ta nhận được tin nàng bảo Cửu Nương mang đến, liền cho người đi tra xét. Giám thị bốn phía Quý phủ đích xác là người của Cảnh Vương. Biểu cô nương trùng hợp như vậy, bên này muốn mua thuốc liền có người đưa thuốc lại đây. Người đưa thuốc này hẳn chính là Ngọc Lâm."
Trên mặt Quý Vân Lưu lộ ra một tia thương hại đồng tình, nói ra hoàn toàn không đúng trọng điểm trong lời Ngọc Hành: "Trong phủ Nhị hoàng tử vậy mà có loại đồ vật này. Chẳng lẽ hắn mới đầu hai mươi liền không cương? Vậy thật là quá thảm!"
Một tiểu nương tử chưa lấy chồng, nói lời như vậy, mặt không đỏ hơi không gấp, Ngọc Hành tuy sớm biết được tính tình của nàng, rốt cuộc là không có chuẩn bị liền bị nàng nghẹn một mồm to, cúi đầu hơi khụ một tiếng.
Ngọc Lâm có phải không cương được hay không, hắn là không biết. Có điều, chính hắn dù chưa từng thử qua nam nữ hoan ái, chiếu theo vài lần hắn bị Quý Vân Lưu trêu chọc... Theo tình hình phải dựa vào bình tâm tĩnh khí đánh quyền mới có thể dập tắt lửa dục niệm tới xem, hẳn là... Có thể.
Quý Vân Lưu không biết trong lòng Thất hoàng tử đang suy nghĩ chuyện gì. Nàng thấy Ngọc Hành ngồi bên cạnh chính mình, tự mình thật lâu không nói, nghiêng đầu xem hắn: "Thất gia, ngài suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy?"
Nghĩ đến chuyện bí sự khuê phòng sau khi đại hôn của hai ta...
Suy nghĩ bậy bạ khiến lỗ tai Ngọc Hành ửng đỏ, cũng may nơi này tối, ánh đèn không chiếu tới hắn. Giọng nói Ngọc Hành bình tĩnh, hoàn toàn làm người không nghe ra đủ loại ý tưởng kiều diễm mới vừa rồi: "Thuốc cấm trong phủ Ngọc Lâm sợ không phải cho hắn dùng, mà là chuẩn bị vì Thái Tử. Thuốc kia không chỉ đơn giản là tráng... Khụ, thuốc kia còn có công hiệu mê hoặc tâm trí người, giống như ngũ thạch tán, làm người cảm giác sung sướng nảy sinh ảo giác."
Thế kỷ hai mươi mốt, sự nguy hại của ma tuý đã tuyên truyền đến học sinh tiểu học cũng biết. Thuốc cấm này chỉ sợ so với ma tuý hiện đại còn phải lợi hại hơn một chút.
Quý Vân Lưu nhìn Ngọc Hành, tỏ vẻ không hiểu nguyên nhân mà Thái Tử phải dùng thuốc.
Thuận lợi nói ra một câu này, câu tiếp theo nói ra, đã khôi phục tự nhiên, Ngọc Hành tiếp tục nói: "Năm Thái Tử mười tám liền cưới Tô đại nương tử làm Thái Tử Phi. Tô gia chính là nhà mẹ đẻ của Uyển Hoàng Hậu. Việc hôn nhân này là khi sinh thời Uyển Hoàng Hậu định ra, Thái Tử không thích Tô đại nương tử. Sau khi kết hôn nghe nói hai người ở chung không hợp, có một lần, Tô đại nương tử còn ra tay với Thái Tử. Từ đó về sau, Thái Tử thu nạp các loại ca cơ mỹ nhân vào phủ... Hiện giờ nghĩ đến, chỉ sợ hơn phân nửa đều là công lao của Ngọc Lâm."
Quý Vân Lưu bừng tỉnh ngộ ra gièm pha hoàng gia: "Ý của Thất gia là, Nhị hoàng tử và Thái Tử tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng Nhị hoàng tử không phải thật tình phụ tá Thái Tử. Hắn ta không chỉ đưa lên các loại mỹ nhân khiến Thái Tử trầm mê sắc đẹp hoang phế triều chính, còn muốn dựa vào thuốc cấm, trực tiếp làm suy sụp Thái Tử... Bộ dáng này của Nhị hoàng tử mục đích là tự mình làm Hoàng đế?"
Đối với Quý Lục chỉ dựa vào những lời này liền có thể đoán ra nhiều tin tức như vậy, Ngọc Hành tự thấy không bằng. Đời trước, hắn đến chết cũng không biết rõ ràng Nhị hoàng tử lòng muông dạ thú, chỉ cố chấp cho rằng Thái Tử và Nhị hoàng tử là rắn chuột một ổ.
Ngọc Hành gật đầu, giảng giải thế cục trong triều cho nàng: "Đề thi hội lần này bị tiết lộ, Đậu Niệm Bách nhà thương nhân Giang Nam tốn hai mươi vạn lượng từ phủ Chiêm sĩ mua đề thi, vừa lúc lại khiến Đại Lý Tự tra ra Thái Tử có được hai mươi vạn lượng ở Đông Cung xây dựng điện Ngọc Quỳnh. Thái Tử vì hai mươi vạn lượng kia cuốn vào trong vụ án này."
Quý Vân Lưu hỏi: "Hai mươi vạn mà Thái Tử lấy chính là tiền bán đề thi?"
"Không, hai món tiền này không giống nhau. Chỉ là Ngọc Lâm thấy tình cảnh như thế, tới một chiêu thuận nước đẩy thuyền, lại đưa hai mươi vạn lượng từ bán đề thi kia nhét vào trong Đông Cung của Thái Tử, mật báo Đại Lý Tự để ông ta đi bắt cả người lẫn tang vật." Kể đến màn đen ăn đen, chó đánh chó như vậy, Ngọc Hành một chút cũng không có thần sắc đồng tình. Nhị hoàng tử ác độc không cần phải nói, Thái Tử cảnh ngộ như thế cũng là xứng đáng. Một người như vậy, sau này ngồi lên long ỷ, còn không phải một kẻ hôn quân lưu danh sử sách!
Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ: "Nếu chuyện này Nhị hoàng tử cũng bắt đầu oan uổng Thái Tử, vậy Thất gia sao không làm lộ ra chuyện Nhị hoàng tử vu oan giá hoạ, để Thái Tử nhìn một cái xem gương mặt thật của Nhị hoàng tử? Thái Tử nói như thế nào cũng chiếm thân phận Thái Tử. Nếu thật tình so đo, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ đứng bên này của Thái Tử."
Ngọc Hành nghe vậy, ánh mắt hơi chớp động. Lúc trước hắn chỉ tiết lộ cho Đại Lý Tự, chuyện Thái Tử giấu riêng hai mươi vạn lượng có ẩn tình khác. Rồi sau đó, hắn cũng phiền chán Thái Tử, không lại đưa tin tức gì cho ông ta... Hắn vẫn luôn chỉ muốn vặn ngã Nhị hoàng tử, thuận đường lôi kéo Thái Tử xuống khỏi vị trí đó, nghĩ rằng thêm hai kẻ địch cũng không sợ nhiều... Hiện giờ, xem ra mượn Thái Tử đối phó Nhị hoàng tử, để chính mình ngồi ngư ông đắc lợi mới là kế sách tốt nhất!
Nói đến đây, Quý Lục bỗng nhiên nói: "Thất gia, ta cảm thấy ngọn nguồn việc này là do Thái Tử không cưới được Thái Tử Phi mà bản thân thích! Ngài nghĩ đi, nếu không phải nhìn nhau liền sinh ra chán ghét, Thái Tử cũng không đến mức từ bỏ chính mình, buông thả chính mình."
"Từ bỏ chính mình? Buông thả chính mình?" Sau khi Ngọc Hành rộng mở, trong lòng vốn là vui sướng. Giờ phút này hắn lại nghe được lời hình dung chuẩn xác của Quý Vân Lưu, thấp giọng cười lên.
Thất hoàng tử kéo lục nương tử vào ngực, để nàng dựa vào chính mình, cười nói: "Đúng vậy, ngọn nguồn đó là do Thái Tử không cưới được người bản thân thích, để Ngọc Lâm chui lỗ trống. Ta may mắn hơn hắn ta, cưới được người bản thân thích, có thể xem cả đời không chán."
Ánh trăng như lụa trắng. Dưới ánh bạc, Thất hoàng tử cầm lấy tay nàng, thưởng thức chiếc nhẫn bên trên, hứa hẹn với nàng: "Người trong lòng, chứa đựng một người liền đầy, nhiều cũng không cần."
Đã được trái tim một người, vậy liền bạc đầu không bỏ.
"Ừm," Đã đạt tới mục đích thuật ngự phu, Quý Lục dựa vào Ngọc Hành, theo lời hắn tiếp tục nói lời âu yếm: "Ta cũng may mắn hơn Tô đại nương tử, có thể gả cho người mà bản thân thích."
Ý niệm "Một đời một kiếp một đôi người" này gặp thời điểm, cần thỉnh thoảng giáo huấn nam nhân phong kiến, để hắn bồi dưỡng thành ý niệm bản năng, lúc này mới tốt đẹp.
Tục ngữ nói, nam nhân có tiền liền đồi bại! Chẳng lẽ khi hắn không có tiền trong lòng liền không hư hỏng sao? Chỉ là không có tiền để hắn đi đồi bại mà thôi, bản chất vẫn là hư hỏng. Tựa như Thái Tử, cưới người bản thân không thích chỉ là lấy cớ, bản chất vẫn là háo sắc!
Chỉ là những thứ này, liền không cần để lão công "Đơn thuần" nhà mình biết được, cho hắn lấy cớ sau này.
............
Khi Ngọc Hành từ Quý phủ ra ngoài, Tịch Thiện tự nhiên đã tỉnh. Hắn thấy Ngọc Thất, trực tiếp quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thất gia, tiểu nhân làm việc bất lợi, xin Thất gia trách phạt."
Thân là thị vệ của Thất hoàng tử, thế nhưng không phát giác bị người đánh hôn mê, thật là mất mặt lại thất trách, thật sự có thể tội đáng chết vạn lần!
"Đi Thị vệ doanh tự mình lãnh phạt, lại phạt ngươi một tháng bổng lộc." Ngọc Hành vén rèm lên, tự mình lên xe ngựa.
Trong Thị vệ doanh có Ninh Mộ Hoạ, công phu người này bất phàm, ngày sau nhất định một bước lên mây. Trợ lực như vậy, hắn không thể để Nhị hoàng tử tiên hạ thủ vi cường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.