Quý Tứ bị hành động này của nàng ấy làm khiếp sợ!
Nàng vốn là tiểu nương tử cực kỳ biết quy củ, ngọc bội không rõ ràng như vậy sao có thể đeo lên ngực nàng!
Nàng, nếu nàng đoán không sai, ngọc này nhất định là người giúp đỡ hôm qua lưu lại... Đeo ngọc của người không thân không thích như vậy, chính là lén lút trao nhận!
Quý Vân Vi theo bản năng muốn tháo ngọc bội trên cổ xuống, nhưng tay vừa đặt tới ngay cổ, nhị phu nhân đã xốc rèm, nóng vội bước nhanh vào: "Tứ tỷ nhi của ta, con cuối cùng đã tỉnh!"
"A nương..." Tứ nương tử nhìn Vương thị từ bên ngoài bước nhanh lại đây, trong mắt ánh nước lập loè, từng đợt nghĩ mà sợ nổi lên.
Nếu lúc ấy chính mình không được người cứu giúp, chết bên trong rừng núi như vậy, hoặc bị sói núi hổ báo ngậm đi, hoặc bị kẻ vô sỉ làm nhục trong sạch... Mẫu thân của nàng hiện tại nên thê thảm đau thương đến thế nào?
Ngọc bội sau khi lay động theo tơ hồng, lại lần nữa treo ở chỗ ngực nàng.
"Khuê nữ ngoan của ta, nữ nhi ngoan của ta..." Nhị phu nhân tiến đến vài bước, sau khi đỡ tứ nương tử đánh giá khắp nơi, nước mắt mới chậm rãi rơi xuống: "Con chịu khổ, con còn đau chỗ nào không? Mời Trương ngự y đến đây nhìn một cái?"
"Không có việc gì, nữ nhi không có việc gì, a nương..." Quý Vân Vi bị Vương thị cảm nhiễm, cũng rớt nước mắt: "A nương..."
"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, đừng khóc..." Nhị phu nhân vội vàng thấp giọng an ủi: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075215/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.