"Dây đeo trên ngọc bội bị dơ rồi, lấy dây thừng mới lại dây, đổi một cái." Quý Vân Lưu cười cười: "Ngọc này cũng đừng đưa đến Ngọc Thúy Lâu, chờ tứ tỷ tỷ tỉnh, giao cho tỷ ấy xử lý đi." Ngọc này nếu là của Quân Tử Niệm, Quân gia kia là nhà giàu đệ nhất Giang Nam xác thật danh bất hư truyền. "Vâng!" Bồng Bồng lên tiếng, vội vàng liền đi đến trong rương tìm tơ hồng. Nàng còn chưa thắt dây đeo, chỉ thắt sợi buộc, buồng trong liền truyền ra tiếng "Tứ nương tử, người tỉnh rồi"! Quý Lục cầm ngọc lên, cùng Bồng Bồng trực tiếp vén rèm đi vào nội thất. Quý Vân Vi nằm trên giường, nhìn màn giường rũ xuống, trong nháy mắt, nàng vậy mà cảm thấy chính mình không biết người ở nơi nào. Nàng chớp chớp mắt, nhớ lại bóng dáng một thiếu niên thư sinh. Người nọ ôm nàng, quỳ xuống trước mặt người khác, nói nàng là nương tử của hắn... Người kia là ai? "Tứ tỷ tỷ?" Quý Lục chậm rãi đến gần, nhẹ giọng hỏi. Nàng đến gần mép giường, dò đầu, lại nhẹ hỏi: "Tứ tỷ tỷ, tỷ cảm giác như thế nào?" Quý Tứ chậm rãi quay đầu qua, thấy Quý Vân Lưu đầy mắt quan tâm, nhớ tới thích khách lúc trước: "Lục muội muội... Muội không có việc gì chứ?" "Ta không có việc gì, ta không có việc gì... Tỷ nằm trước đi, tỷ nằm..." Quý Vân Lưu thấy nàng ấy muốn ngồi dậy, vội vàng đỡ lấy, để nàng ấy nằm xuống: "Tỷ vừa mới tỉnh, đầu lại bị thương, lúc này không thể làm bậy..." "Ta, ta..." Thấy Quý Vân Vi vẫn muốn ngồi dậy, Quý Lục cùng Hồng Xảo đành đỡ nàng ấy lên, cho nàng ấy dựa vào gối mềm. Bồng Bồng bưng một chén nước lên, sau khi Quý Vân Vi uống hai ngụm, yết hầu thông thuận chút, chuyện đầu tiên nàng muốn biết đó là: "Lục muội muội, là ai đưa ta trở về?" Quý Vân Lưu cầm ngọc bội trong tay áo, liếc nhìn Hồng Xảo một cái. Hồng Xảo lập tức hiểu ý, gật đầu với Bồng Bồng, hai người đều lui ra ngoài. Quý Tứ xem tư thế của Quý Vân Lưu như vậy, trong lòng càng thêm ngờ vực. Đợi bọn họ ra khỏi phòng, ngay cả lễ tiết tự nhiên hào phóng ngày thường đều bất chấp, duỗi tay bắt lấy tay Quý Lục: "Lục muội muội?" Chờ lát nữa, không đến một khắc, nhị phu nhân hẳn là thu được tin tức chạy đến, nàng cần nhân lúc nhị phu nhân chưa đến, chứng thực hình tượng vô tư phụng hiến của Quân Tử Niệm, khiến trong lòng Quý Tứ có cảm kích, lại từ cảm kích chuyển hoá thành cảm tình, liền tốt rồi! Quý Lục nghĩ thông suốt một tầng này, than thở nói: "Nói đến, muội muội cũng không biết ân nhân cứu mạng này là ai, hiện tại trong phủ đều truyền khắp, nói người này thật sự là một người tốt, người quá tốt! Giúp người không lưu tên. Ngày hôm qua thời điểm tỷ tỷ lăn xuống thật sự hung hiểm! Ta đều sắp bị hù chết... Ngay cả Trương ngự y đều nói, nếu không phải tỷ tỷ được kịp thời cứu trị cầm máu, đút thuốc, chỉ sợ lần này chính là lành ít dữ nhiều!" Nghe được mấy chữ "Đút thuốc" kia, Quý Tứ giật mình, nàng nhớ rõ khi đó... Có người ở bên tai mình vui sướng nói nhỏ: "Cô tỉnh rồi, thật tốt quá, tới, uống hai ngụm thuốc..." Giọng nói người nọ trong trẻo, mang theo chút từ tính, như nước suối chảy qua nham thạch, làm người vừa nghe liền có thể nhớ kỹ. Khi đó, chính mình xác thật là uống thuốc. Chỉ là, trước khi uống thuốc thì sao, là làm sao tỉnh lại? Đúng rồi, chính mình ho khan mới tỉnh lại... Nhưng mà vì sao lại ho khan? Quý Vân Vi ngồi trên giường, nghiêng đầu, mày đẹp nhàn nhạt, kéo tơ lột kén mà suy nghĩ lại tình hình chính mình được cứu. Gương mặt nàng trắng bóng, sáng mượt như ngọc, tóc dài như mây trải ở sau người, ngay cả Quý Vân Lưu là nữ tử cũng cảm thấy giờ phút này người này trở nên nhỏ yếu, có thể khiến chính mình vì nàng ấy mà đào tim đào phổi. Bộ dáng nàng ấy như thế làm Quân Tử Niệm động lòng luân hãm cũng không kỳ quái. Chỉ là người này lại vẫn cầm giữ được chính mình, không làm ra chuyện gây hại đến danh tiết Quý Tứ, mới thật là chính nhân quân tử! Tốt lắm, thiếu niên thư sinh! Chỉ bằng ngươi người có nhân phẩm như vậy, tỷ tỷ giúp ngươi dắt tơ hồng này! Quý Vân Vi ngồi suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra chính mình vì sao ho khan, chỉ hồi tưởng đến khi nàng ho khan, trong miệng đã có vị thuốc. Nàng mở to mắt, nhẹ giọng hỏi: "Người nọ... Hắn, hắn không lưu lại họ và tên?" "Không có, hắn đặt tỷ tỷ trong xe ngựa, gõ cửa phủ chúng ta liền đi rồi. Người gác cổng cũng không nhìn thấy người." Quý Lục không bỏ sót một ít biểu tình trên mặt nàng ấy: "Hiện tại, người trong phủ đều đang đoán, có phải người này lớn lên vô cùng xấu xí, không cách nào gặp người, mới làm người tốt vô danh hay không." Quý Vân Vi nghe ý trào phúng trong lời nói của nàng ấy, theo bản năng ra lời nhẹ giọng cãi lại: "Hắn không xấu..." Nàng gặp qua, nàng nhỡ rõ bộ dáng của hắn ra sao... Nói xong, mặt nàng lại đỏ lên, không hề mở miệng. Ây cha! Quý Lục chớp hai mắt, đây là... có mờ ám! Nàng tận hết sức lực, chỉ xem như không nghe được lời phản bác theo bản năng kia của Quý Tứ: "Người tốt vô danh này thật là hạng người tâm địa thiện lương, không lấy ân cầu báo đáp, không tham lam tiền bạc, không xem nhẹ danh tiết của người... Thật là có phong phạm! Hiện giờ ta ngẫm lại, chỉ cảm thấy người này nếu là công tử đàng hoàng, còn không phải chính là lương duyên trời cho tứ tỷ tỷ như trong thoại bản sao!" "Lục muội muội, lời này... Lời này..." Trong lòng Quý Vân Vi nhảy dựng, nắm lấy chăn, cắn chặt môi, mặt đỏ hồng, lại nói không ra lời phía sau. Nàng luôn nghĩ nhiều và chu toàn một ít so với người khác. Nàng không phải Quý Thất cái loại người sẽ suy nghĩ bậy bạ, tự mình say mê này, chỉ là xuân tâm thiếu nữ, nàng cũng có. Nàng cũng từng trộm nghĩ tới phu quân tương lai của chính mình sẽ là người phương nào, mẫu thân nàng vẫn luôn chưa đính hôn cho nàng. Nàng chờ đợi phu quân tương lai của chính mình là công tử nhẹ nhàng, đồng thời cũng hy vọng người nọ có thể cùng chính mình tâm ý tương thông... Liền giống như, giống như Thất hoàng tử và lục muội muội nàng. "Xin lỗi, tứ tỷ tỷ, là muội muội không lựa lời, muội muội thật không phải!" Quý Vân Lưu đưa tay nắm lấy tay Quý Vân Vi, vẻ mặt ảo não: "Tỷ tỷ chớ so đo với ta, miệng này của ta luôn luôn vụng về." Quý Tứ bình phục nỗi lòng, cười nói: "Muội đó, muội mới không phải ăn nói vụng về... Muội và ta chính là tỷ muội, ta tự nhiên sẽ không so đo với muội." "Ta đối với tỷ cũng giống như tỷ tỷ ruột, không đúng, so với tỷ tỷ ruột còn thân hơn!" Quý Vân Lưu ỷ vào tính tình Quý Tứ tốt bụng, đối với người nhà rất tốt, không biết xấu hổ mà thấp giọng thăm dò hỏi: "Nói thật, tứ tỷ tỷ, người cứu giúp này, nếu thật là công tử đàng hoàng, hiện giờ chưa đón dâu, tứ tỷ tỷ sẽ giống như trong thoại bản... Lấy thân báo đáp tạ ân cứu mạng sao?" "Lục muội muội!" Trên mặt Quý Vân Vi nóng rực như lửa, đều có thể tích ra nước. Nàng vừa muốn mở miệng, liền thấy Quý Vân Lưu ấn tay nàng, trong tay chợt lạnh, bị ấn vào một khối bạch ngọc mượt mà lành lạnh. Nàng nâng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc: "Lục muội muội, đây là..." Quý Lục nói: "Đây là ngọc bội của tỷ tỷ, ta mới vừa rồi cầm đánh giá xem, tự nhiên muốn trả cho tỷ tỷ." Tim dần đập nhanh một chút, Quý Tứ vội vàng đẩy trở về: "Đây, đây không phải ngọc bội của ta, lục muội muội." Ngọc bội này quý báu như thế, giá trị ngàn vàng, sao có thể là của nàng. "Tứ tỷ tỷ," Quý Vân Lưu cầm lấy tơ hồng tròng ngọc bội lên: "Hôm qua, muội muội và tỷ tỷ giống nhau tránh được một kiếp sinh tử. Hôm nay, thật nhiều chuyện đều cảm giác rộng mở thông suốt. Người sống trên đời, thay đổi thất thường, không biết khi nào chúng ta vừa nhắm mắt, cuối cùng không còn tỉnh lại..." Nàng thò người ra phía trước, từ từ đứng lên, thở dài một tiếng, cực kỳ chậm rãi nói: "Làm thế nào không phải qua cả đời, tứ tỷ tỷ, chúng ta không bằng tùy tâm đi đi, đừng để hắn và tỷ quên nhau ở nơi gặp gỡ..." Một lời này vừa xong, ngọc bội mát lạnh liền lọt vào trong vạt áo, dừng ở chỗ ngực Quý Vân Vi, đeo vào trong cổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]