Văn Thụy Huyện Chủ vui mừng nói: "Rất tốt, ba người chúng ta vừa lúc có thể yên ổn mà tâm sự chuyện riêng tư!" Quý Vân Lưu tinh tế nhìn sinh khí giữa trán Quý Tứ. Hôm nay, nàng ấy xác thật gặp được vận may, có chuyện mừng. Tuy có khí đen, lại bị khí đỏ bao vây, lại thêm khoé mắt có tướng đào hoa, hôm nay hẳn là chuyện mừng lớn hơn vận rủi. "Được, vậy tứ tỷ tỷ liền lưu lại với ta đi." Quý Lục bật cười, đôi tay dâng thánh chỉ đặt vào trong tay Trần thị, dịu dàng nói: "Nếu Trưởng công chúa có lệnh, còn phải phiền mẫu thân thay nữ nhi cung phụng thánh chỉ của Hoàng Thượng hồi phủ. Nữ nhi và tứ tỷ tỷ liền ở chỗ này chờ một chút, nghe Trưởng công chúa phân phó." "Được, vậy khi con và tứ tỷ nhi trở về cần phải cẩn thận chút." Trần thị cung kính tiếp nhận thánh chỉ, lại nhỏ nhẹ thỉnh cầu Văn Thụy Huyện Chủ: "Làm phiền Huyện Chủ chiếu cố lục tỷ nhi và tứ tỷ nhiều hơn." "Đại phu nhân yên tâm." Văn Thụy Huyện Chủ tự nhiên khách khí đáp ứng. Trần thị và Vương thị cùng nhau rời đi, để lại xe ngựa của A Tam khi tới đã chở hai tỷ muội chờ ở chỗ này. Thánh chỉ tuyên đọc xong, Thất hoàng tử rời đi trước. Tuy rằng yến ngắm hoa còn chưa kết thúc, có rất nhiều nữ quyến sôi nổi nói thân thể chính mình không khoẻ, mở miệng cáo từ. Văn Thụy Huyện Chủ lúc trước tiếp khách xong, hiện giờ lại tiễn khách, giữa lúc có chút thời gian, nàng nhìn Quý Vân Lưu cười: "Ngươi đó, sau này chính là đối tượng đàm luận trong miệng chúng nữ tử kinh thành!" Quý Vân Lưu cười, hôm nay tâm tư của nàng không ở đây. Chuyện nàng và Ngọc Hành bị người khua môi múa mép sau lưng có quan hệ gì tới nàng, đạo nhân trong lầu các mới là người nàng muốn hiểu biết. Có điều, muốn hỏi thăm, cũng phải tìm một lý do... "Huyện Chủ, mới vừa rồi ta thấy bên kia bờ hồ có một đạo nhân đón chào Cảnh Vương điện hạ." Trong lòng nàng tồn tại tâm tư thăm dò thật giả, câu hỏi tự nhiên cũng khiến người tin tưởng: "Thì ra trong phủ có đạo nhân? Huyện Chủ có thể mời đạo nhân giúp ta bốc một quẻ hay không? Hoàng Thượng tứ hôn vô cùng đột nhiên, trong lòng ta cũng có một tia sợ hãi, sợ ngày sau tiến vào hoàng gia, không đồng lòng cùng Thất hoàng tử..." Văn Thụy Huyện Chủ không biết tâm tư quanh co lòng vòng trong lời nói của Quý Lục. Nàng cho rằng nàng ấy thật muốn bói toán, khó xử mở miệng giải thích: "Ta không dối gạt ngươi, trong phủ ta xác thật có một đạo nhân. Nhưng Sở đạo nhân này tự cho mình rất cao, trừ phi tự hắn cho mời, bằng không không muốn gặp người. Việc bói toán này, hôm nay chỉ sợ không thành. Ngày mai sau khi ta xin chỉ thị của mẫu thân ta, nếu hắn chịu bói toán vì ngươi, ta lại mời ngươi qua phủ, thế nào?" "Thì ra là thế." Quý Vân Lưu biết nghe lời phải: "Đa tạ Huyện Chủ." "Nhưng mà ngươi yên tâm." Văn Thụy Huyện Chủ thấy nàng ấy trong lòng ước chừng là thật sự sợ hãi chuyện hôn sự hoàng gia, lại trấn an nói: "Hoàng Thượng tứ hôn cho Thất hoàng tử, bát tự các ngươi nhất định đã trải qua phê chuẩn, nhất định là duyên trời tác hợp mới có thể tứ hôn cho các ngươi. Cho nên chuyện không đồng lòng với Thất hoàng tử này, nhất định sẽ không. Tính tình ngươi như vậy, sau này Thất hoàng tử nhất định cũng sẽ yêu thích." Một lời nhắc nhở người xuyên qua! Đừng nói ở cổ đại, ngay cả ở hiện đại, rất nhiều trưởng bối đều phải hợp bát tự cho con cái thân cận hai bên, nàng vậy mà quên mất chuyện này! "Bát tự này là đưa người nào xem qua?" Quý Lục khó được có một tia sợ hãi. Bát tự của nguyên chủ, chính mình đã từng xem qua, Nếu đạo hạnh không sâu cũng thôi, nhưng nếu là người có bản lĩnh thật, nhất định có thể từ giữa nhìn ra mệnh nguyên chủ phạm vào tai ương đến dòng nước, sớm đã tuyệt mệnh, do đó suy đoán ra bản thân mình là giả mạo! Văn Thụy Huyện Chủ không nghĩ gì khác, chỉ suy đoán nói: "Hẳn là Tần vũ nhân Tử Hà Quan." Quý Vân Lưu nghĩ đến phong thủy và Quan Tinh Đài trong núi Tử Hà kia, lần đầu tiên có cảm giác hoảng sợ lo lắng. Từ việc lựa chọn núi Tử Hà và Quan Tinh Đài liền có thể nhìn ra, huyền học đạo pháp của Tần vũ nhân này ở trên chính mình. Tần vũ nhân tôn Đạo trọng Đạo, chắc sẽ không xem chính mình là yêu ma quỷ quái gì mà muốn tới hàng yêu trừ ma đâu nhỉ? Nếu đạo sĩ gặp gỡ thần côn... Thật là, ôi ôi, sẽ là một chuyện xưa bi thương! Có điều chiếu theo lời chúc lương duyên, cùng với việc không có người xấu chuyện tốt trên bát tự mà ông ta đã phê cho chính mình và Ngọc Hành tới xem, Tần vũ nhân này mặc dù không phải bằng hữu, hẳn cũng không tính là kẻ địch. Quý Vân Lưu nhìn phương vị Tử Hà Quan chải vuốt ý nghĩ. Chính mình một người tâm địa lương thiện như vậy, thấy thế nào đều không nên là yêu ma quỷ quái mới phải! Nhị hoàng tử tận mắt nhìn thấy Trưởng công chúa xuống lầu, cầm theo vạt áo lại bước lên lầu các. Sở đạo nhân tự cho mình là thanh cao ở trước mặt Cảnh Vương chính là kẻ chó má! Chỉ bằng thủ đoạn nhanh nhẹn quả quyết, diễn xuất tàn nhẫn ác độc, mười gã Sở đạo nhân ở trước mặt hắn đều chỉ có phần cúi đầu xưng thần! Luận đánh nhau, Sở đạo nhân ngay cả một ngón tay cũng dùng không ra, Nhị hoàng tử một phen lôi trường kiếm bên hông của người hầu liền kề trên cổ hắn: "Lúc trước, chính là ngươi phê bát tự nói Ngọc Hành và Quý Lục không hợp. Chỉ bằng một chuyện này, bổn vương hiện giờ có thể tử hình ngươi tại chỗ!" Việc thế gian thật sự tất cả toàn là hạ phẩm, chỉ có tính mạng là thật. Sở đạo nhân ban đầu còn muốn tỉnh táo làm bộ căng chút thể diện cho chính mình, nói hai câu Nhị hoàng tử cần thuận theo mệnh trời gì đó. Sau lại thấy trên cổ chảy ra máu thật, sắc mặt trắng xanh, rốt cuộc không duy trì được cái gọi là ra vẻ đạo mạo, trực tiếp bùm một cái quỳ xuống đất nói: "Xin Cảnh Vương điện hạ tha mạng!" Nhị hoàng tử quen hoành hành, từ nhỏ hắn giống như con cua, giang tay là có thể đi nhanh về phía trước. Có Thái Tử chống ở phía trước, ngoại trừ Hoàng Đế, ai dám cho hắn xem sắc mặt! Đồ vật hạ tiện này, vậy mà dám ở trước mặt hắn ra vẻ thanh cao, thật là cho hắn ta nhan sắc hắn ta liền mở phường nhuộm! Một chân đá vào trên bụng Sở thần côn, Nhị hoàng tử một kiếm đâm vào sàn nhà giữa hai chân hắn, cười lạnh nói: "Nếu ngươi giúp bổn vương làm tốt chuyện này, vinh hoa phú quý không nói chơi, vị trí đạo nhân hoàng gia núi Tử Hà kia, không ai khác ngoài ngươi. Bổn vương biết ngươi ham muốn cô cô Trưởng công chúa của ta. Nếu ngươi có công tương trợ bổn vương, đợi khi bổn vương đăng cơ nghiệp lớn, bổn vương có thể hạ chỉ tứ hôn cho các ngươi." Sở đạo nhân một khắc trước còn kinh hãi kiếm này có thể đâm vào đồ vật đang rũ xuống kia của chính mình hay không, ngay sau đó liền há to miệng, bừng tỉnh kinh hoảng, trong đầu hắn đều trống rỗng, chỉ còn lại có mấy chữ "Hạ chỉ tứ hôn cho các ngươi" bồi hồi không đi, giống như cưa nhỏ lôi kéo trái tim hắn. Bí mật ham muốn Trưởng công chúa này, hắn giữ trong lòng lâu như vậy. Có phải gần đây hắn ái mộ thành si, biểu lộ càng thêm rõ ràng hay không, thế mà khiến cho cả Nhị hoàng tử đều đã nhìn ra! Sở đạo nhân giật giật miệng, muốn nói gì đó, chung quy không nói ra được cái gì. So sánh tính mạng của chính mình, thanh danh của Trường Hoa Trưởng công chúa với hắn mà nói càng thêm quan trọng! Nhị hoàng tử nơi nào khoan dung được hắn ta còn ở nơi này vui buồn xuân thu, chính hắn đều đã lửa sém lông mày, khó thể lành lặn! Lập tức, hắn một phen rút kiếm ra, sắc mặt càng thêm vặn vẹo nói: "Sở đạo nhân, bổn vương lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi lại không nghĩ xong, một kiếm này, bổn vương cũng sẽ không xuống tay lưu tình. Sau một kiếm, đời này của ngươi... Cũng chỉ có thể là mơ ước!" Sở đạo nhân bò dậy từ trên mặt đất, lặng im trong chốc lát. Sau đó, hắn quỳ xuống đất mở miệng: "Sở Thôi Nguyên nguyện ý làm chó làm ngựa vì Cảnh Vương điện hạ!" Lúc trước, hắn nguyện ý ở lại phủ Trưởng công chúa, chính là vì một ý niệm này. Dù cuối cùng có khả năng lên trời xuống đất, hắn cũng muốn ôm nàng vào lòng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]