Tham mưu cái quỷ gì! Quý Thượng Thư thầm nghĩ, ta và ngươi ở chỗ này lựa chọn mù quáng còn không bằng tùy Thất hoàng tử tự mình quyết định! Toà nhà lại không phải cho ngươi và ta ở! Nói vài câu khách sáo, Quý Đức Chính liền cầm bản vẽ mấy toà nhà kia tự mình đi Hộ Bộ. Ý tứ của Hộ Bộ càng đơn giản, vốn dĩ tính toán muốn trích một vạn lượng bạc để tu sửa, hiện tại xem ý của Hoàng Thượng, vậy trích ra hai vạn lượng bạc đi. Đây đã là khoản tiền tu sửa phủ đệ nhiều nhất trong số chúng hoàng tử. Quý Thượng Thư nói: "Chúng ta vẫn là tính toán trước xem toà nhà này nên tu sửa như thế nào, lại định ra số lượng bạc." Ông vừa nói, vừa cầm bản vẽ toà nhà trên tay tính toán bạc cùng với Hộ Bộ. Tính đến tính đi, một vị Lễ Bộ Thượng Thư quả thực còn có thể tính toán hơn so với Hộ Bộ Thượng Thư, trực tiếp tính ra phí dụng sửa chữa đến bốn vạn tám ngàn lượng. Hộ Bộ Thượng Thư nhìn phí dụng kia, vừa lấy khăn chấm mồ hôi, vừa vẻ mặt đưa đám nói: "Quý đại nhân, chúng ta như vậy không hợp quy củ. Chuyện này không phải tính như vậy, chúng ta tính toán và dự toán như vậy thật là sai lệch quá nhiều, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống..." Quý Thượng Thư nói: "Vậy phiền toái Trịnh đại nhân viết khoản tiền tu sửa ra rõ ràng, chúng ta lại cầm đến trước mặt Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng xem qua một lần. Nếu Hoàng Thượng cảm thấy sai lệch quá nhiều, chúng ta lại giảm bớt. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chúng ta như thế nào cũng phải làm chuyện này cho tốt!" Sau lời nói đúng trọng tâm vừa rồi, Trịnh Thượng Thư cũng không hề từ chối, lập tức liền lấy bút mực viết tất cả phí dụng tu sửa ra. Quý Thượng Thư ở bên cạnh "Chỉ điểm giang sơn, lải nha lải nhải", được một câu kỳ quái của Trịnh Dật Phỉ: "Quý đại nhân, lễ sắc phong của Thất hoàng tử, ngài dường như phá lệ ra sức nhỉ." Đó là cô gia ruột nhà ta! Cả Hoàng Thượng cũng chính miệng nói! Quý Đức Chính nghiêm túc nói: "Bản quan lấy bổng lộc của triều đình, được Hoàng Thượng thưởng thức. Chuyện thuộc về bổn phận này, chúng ta hẳn nên gắng làm đến mức tốt nhất, không thể khiến Hoàng Thượng lo lắng, đây là bổn phận của kẻ làm thần tử chúng ta!" Lời lẽ chính đáng như vậy làm Trịnh Thượng Thư đều nổi lên nghiêm nghị, vì thế càng ra sức viết phí dụng tu sửa. Sau giờ Ngọ, Hộ Bộ Trịnh Thượng Thư vào ngự thư phòng, cầm danh sách phí dụng tu sửa rất dài trình cho Hoàng Đế xem qua. Hoàng Đế vừa thấy phí dụng tu sửa này, chớp hai mắt, ôi chao! Cưới một vị Vương phi cũng không cần tốn nhiều bạc như vậy! Nhưng ông nghĩ đến chuyện Thất hoàng tử gặp phải trong núi Tử Hà, rồi nghĩ đến những thứ lung tung rối loạn trong nhà Quý Lục kia, Hoàng Đế đưa trả tờ giấy cho Trịnh Dật Phỉ, giọng điệu thanh đạm nói: "Cầm danh sách sửa lại, liền đổi thành tám vạn tám ngàn lượng đi." Phần phật! Trịnh Dật Phỉ bỗng nhiên bị những lời này của Hoàng Đế làm nổ ngốc. Ông mở to mắt, đầu xoay vài lần đều không xoay chuyển được ý này quay lại! Hoàng Thượng đây là có ý gì? Khi ông mới vừa trình danh sách lên, cảm thấy hơn bốn vạn lượng bạc này chắc chắn khiến Hoàng Đế mặt rồng giận dữ. Chính mình đều đã chuẩn bị tốt bị quở trách, làm sao hiện giờ còn biến thành tám vạn tám ngàn lượng?! Trịnh Dật Phỉ còn không khiếp sợ xong, lại nghe được Hoàng Đế nói: "Lấy một vạn lượng trong quốc khố ra cho thất ca nhi. Còn lại, ngươi tìm Cảnh Vương mà muốn. Chỉ cần nói, hắn làm mối như vậy, nên gánh vác một ít thay đệ đệ, đây là thánh chỉ!" Tuy Trịnh Thượng Thư nghe không hiểu "Nhị hoàng tử làm mối như vậy" là ý gì, nhưng đây không phải chuyện ông có thể đặt câu hỏi. Ông lập tức lên tiếng, chạy ra khỏi ngự thư phòng, rồi sau đó đi tìm Cảnh Vương, đưa hắn xem qua danh sách. Nhị hoàng tử cầm danh sách sửa chữa dài thật dài của Hộ Bộ, đều phải dài đến phía chân trời, huyết khí dâng lên, giống như ăn mười cân thuốc cao a giao* bổ huyết, hai mạch Nhâm Đốc đều đả thông, đỉnh đầu đều bốc khói! *A giao: còn gọi là cao da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc. A giao được nấu từ da lừa, thường được làm dưới dạng miếng keo hình chữ nhật, màu nâu đen, bóng nhẵn và cứng. (Nguồn: wikipedia) Đây là... Chuyện gì đây! "Ta làm mai mệt chết mệt sống, thế mà còn muốn ta cho không Ngọc Hành như cái đinh trong mắt kia gần tám vạn lượng bạc!" Ngọc Lâm nổi giận đùng đùng chụp danh sách lên bàn, sắc mặt tím đen, "Hồng tiên sinh, phần làm mối lúc trước ngươi nói này, lo lắng cố sức không nói, còn tốn bạc! Hiện giờ ngẫm lại Quý Lục kia, nếu không đội nón xanh cho Ngọc Hành, không cầm đao chém hắn chạy đầy đường, ta chẳng phải là thiệt muốn chết!" Ông Hồng nhìn danh sách kia, trầm ngâm: "Nhị gia, xem ý của Hoàng Thượng, ngài ấy là biết mục đích ngài làm mối lần này." "A cha ta biết? Ông ấy biết mục đích của ta là gì? Ông biết ta muốn khiến Ngọc Hành đội nón xanh, mỗi ngày bị người nhạo báng?" Giọng điệu của Nhị hoàng tử không tốt, "Chuyện này, nếu a cha ta đã biết, còn không phải trực tiếp sai người kéo ta ra Ngọ Môn chém đầu!" "Không," Ông Hồng giải thích, "Hoàng Thượng biết mục đích của ngài làm mai cho Thất gia là vì để Thất gia sau này không có thê tộc giúp đỡ, nên lúc này Hoàng Thượng mới bảo ngài trợ cấp cho Thất gia một ít, để y ngày sau có thể tốt đẹp một chút." "Làm hắn qua tốt một chút? Hắn qua tốt, ta liền không dễ chịu!" Nhị hoàng tử cuồn cuộn tức giận, cục tức này làm sao đều không nuốt xuống được. Đỉnh đầu hắn khói trắng hôi hổi bốc lên trên, mặt đều thiêu cháy: "Vài ngày trước, ta mới vừa tặng cho Thái Tử hai mươi vạn lượng, hiện giờ lại phải cho Ngọc Hành tám vạn lượng! Bọn họ xem ta là Thần Tài hạ phàm, tán tài sao!" Ông Hồng chỉ nói một câu: "Nhị gia, Hoàng Thượng nói, đây là thánh chỉ!" Bỗng nhiên, trong đầu Ngọc Lâm hoảng hốt trồi lên mấy chữ to - cha hắn đang hố hắn! Mấy chữ này giống như chim nhạn xếp hàng bay về phương Nam vào mùa đông, trong đầu hắn từ trên vòng xuống, lại từ dưới bay trở lên, lặp lại tới lui, cuối cùng trong đầu đần độn chỉ còn hai chữ: Xỏ lá! Nhị hoàng tử nhìn xem thánh chỉ chính mình trăm cay ngàn đắng mới đạt được, lại nhìn xem giấy tờ Hộ Bộ đưa tới, mặc niệm mấy lần "Luyến tiếc hài tử không dụ được sói, luyến tiếc bạc không hủy được vua!" Hắn cắn răng một cái, giậm chân, phân phó phòng thu chi, tám vạn lượng của Thất hoàng tử, hắn cho! Ngày này, Thất hoàng tử tan học ở Quốc Tử Giám, trở về hoàng cung. Tịch Thiện ở trong cung tra xét hai ngày, đứng trong thư phòng bẩm báo: "Thất gia, hôm qua, Hoàng Thượng sai Nội các Tô Kỷ Hi ra đề kỳ thi hội lần này, quan chủ khảo chính là Lý Dịch của Hàn Lâm Viện." "Lý Dịch." Ngọc Hành mặc niệm cái tên này một lần. Đời trước, hình như người này làm chủ khảo kỳ thi hội xong, liền đến Hoài Nam làm Tuần Phủ, đến năm Ngọc Hành nhược quán chết đi, còn chưa hồi kinh. Chẳng lẽ người này biết việc Thái Tử tiết lộ đề kỳ thi hội, cố ý né tránh, bứt ra mà lui? Ninh Thạch tra xét hai ngày, cũng điều tra rõ ràng phần lớn bộ phận nhân sĩ vào kinh dự thi, cầm trang giấy trên tay đưa qua: "Thất gia, đây là danh sách sĩ tử không phải người kinh thành, trong nhà giàu có, tham gia khoa cử lần này, đều khoanh tròn lại." Ngọc Hành cầm danh sách, nhìn đến vòng tròn đỏ duy nhất bên trên: "Quân Tử Niệm?" "Vâng," Ninh Thạch nói, "Quân Tử Niệm này cũng là người Giang Nam, trong nhà làm buôn bán. Hắn là con thứ tam phòng của Quân gia - nhà giàu số một Giang Nam, năm nay mười bảy, đứng hàng thứ chín trong nhà, hiện giờ cũng ở tại một toà nhà trong ngõ nhỏ Đại Hỉ." Ngọc Hành hỏi: "Người này phẩm tính văn thải thế nào?" "Hôm nay tiểu nhân đi điều tra, Quân Tử Niệm này đang đọc sách ở thư phòng. Tiểu nhân từ trong miệng hạ nhân trong phủ hắn biết được, Quân gia kỳ vọng ở hắn rất cao, từ nhỏ khi biết hắn biết đọc sách, liền quản thúc hắn cực kỳ nghiêm khắc. Sau khi Quân Tử Niệm tới kinh thành rất ít ra cửa, dù là ra cửa, cũng chỉ ra ngoài đạp thanh giải sầu mà thôi." Ninh Thạch bẩm báo từ đầu tới đuôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]