Chương trước
Chương sau
"Ngươi ngươi ngươi..." Tam lão gia bị một câu nói trúng tâm sự, quả thực nghẹn đến lời đều nói không ra. Thời gian hai năm, nữ nhi khiêm tốn khiếp đảm kia đã đi nơi nào?
"Cha cảm thấy nữ nhi nói sai rồi sao?" Quý Vân Lưu nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, từ trên ghế đứng lên: "Vậy nữ nhi vẫn là đi hỏi tổ mẫu và đại bá một chút xem xem, có phải nên đến Trương gia làm thiếp mới tốt hay không."
Mồ hôi lạnh của tam lão gia đều bị doạ đổ ra, trong cơn phẫn nộ, ông ta táo bạo chụp bàn nhảy dựng lên: "Làm càn! Ngươi là đứa nữ nhi bất hiếu! Hôn nhân đại sự chính là lệnh của cha mẹ, nào có đường sống cho ngươi cự tuyệt!"
Quý Vân Lưu đặt thiếp canh xuống, giương mắt liếc nhìn tam lão gia một cái, không nói đến việc trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, lại còn có thể duỗi tay châm trà cho ông ta: "Cha đây là đang tức giận nữ nhi không nghe lời cha, không đi làm thiếp cho Trương nhị lang sao?"
Mặt tam lão gia đều bị lời này làm trắng bệch, đứng lắc lư nghiêng ngả, muốn há mồm mắng tiếp thì thấy nàng bưng trà, hai tay dâng lên: "Cha chớ nên tức giận, không tốt cho thân thể. Nữ nhi bất hiếu, thế nhưng chọc cha tức giận, nữ nhi nhận lỗi với ngài." Tam lão gia vừa định hoà hoãn cơn tức tìm một bậc thang leo xuống, lại nghe được nàng từng chữ rõ ràng nói: "Cha cũng chỉ là gặp gỡ kiếp đào hoa mới ưu phiền như vậy mà thôi. Đây không phải chuyện lớn gì, tìm người hoá giải một chút là được."
"Ngươi ngươi, ngươi nói cái gì?" Tam lão gia thiếu chút nữa bị lời này nói đến nhảy dựng lên: "Ai, ai nói cho ngươi chuyện này, chuyện ta chọc, chọc.... Chuyện này?!"
"Cha cũng không thể tức giận được, uống ngụm trà trước đã, nữ nhi nhận lỗi với ngài." Quý Lục dâng trà lên rũ mắt mỉm cười: "Cha nếm thử, đây là trà Mông Đỉnh của Tứ Xuyên do Hoàng Hậu nương nương ban thưởng."
Bốn chữ Hoàng Hậu nương nương này khiến tam lão gia lập tức đưa hai tay nâng lấy chén trà. Ông ta sao lại quên mất, gã sai vặt vừa rồi đã nói với ông ta, lục tỷ nhi ở núi Tử Hà nhận được ân sủng của Trang Hoàng Hậu!
"Lục tỷ nhi, này..." Sự tức giận của tam lão gia không thấy, mặt ông ta lại càng trắng, "Chuyện này, chẳng lẽ?" Chẳng lẽ chuyện chính mình nuôi ngoại thất ngay cả Hoàng Hậu đều đã biết? Ông ta... Có mặt mũi lớn như vậy?
"Cha không cần lo lắng." Quý Vân Lưu thu hồi ánh mắt từ trên đôi tay của tam lão gia, nâng chén trà của chính mình cười cười: "Chỉ là ở biệt viện núi Tử Hà, nữ nhi được Hoàng Hậu nương nương tin tưởng cho phép nữ nhi có thể bói một quẻ. Một quẻ kia, nữ nhi nghĩ tới nghĩ lui, có thế nào đều hẳn nên lấy hiếu làm đầu, bèn để tiên sư Tử Hà Quan bốc quẻ cho cha."
"Không tệ, ngươi cũng có lòng." Lời vỗ mông ngựa này vỗ đến sắc mặt tam lão gia nháy mắt hồng nhuận, vội vàng hỏi lại: "Quẻ tượng kia ra sao, quẻ tượng mà tiên sư thay vi phụ bốc ra là gì?"
"Tiên sư kia nói, mấy ngày gần đây cha có hồng loan tinh động, sẽ tìm được người yêu thương một đời." Quý Vân Lưu thấy giữa trán ông ta mang theo màu đen đỏ, khoé mắt nhuận nước long lanh, đều là điềm báo, cười cười.
Tam lão gia liên tục gật đầu. Uyển Nương xác thực là người cuộc đời ông yêu nhất. Ông ta đã đến tuổi trung niên mới tìm được người muốn moi tim móc phổi cả đời này, làm sao đành lòng từ bỏ nàng!
"Chỉ là, người yêu thương này, cha lại không thể mang về. Giai nhân như thế không chỉ không có được danh phận..." Quý Lục thổi lá trà trong chén, tiếc hận: "Chuyện này còn bị người coi như nhược điểm nắm trong tay khiến cha bay mất chức quan, thật sự đáng giận."
Khi đưa trà vừa rồi, nàng thoáng nhìn đã thấy rõ ràng, trong tay tam lão gia có đường đào hoa, đúng là tướng 'trung niên yêu đơn phương ngoại thất', khoé mắt có nếp nhăn ngay góc là tướng 'chữ sắc khiến quan chức bay đi'. Nhược điểm này nếu không bị người bắt lấy, ông ta nửa đêm đến nơi này mới là có quỷ!
Chuyện gì cũng bị nói đúng, không sai chút nào! Tam lão gia còn có gì không tin, nâng trà dò đầu qua, gấp không chờ nổi hỏi: "Lục tỷ nhi, tiên sư kia có nói kiếp đào hoa này của vi phụ nên phá giải như thế nào hay không?" Ông ta từ khi bắt đầu mang một bụng lửa giận, đến bây giờ dịu dàng hỏi han, quả thực như hai người khác nhau.
"Trước hết, cha có thể nói cho nữ nhi..." Quý Vân Lưu giương mắt nhìn ông ta: "Chuyện khiến nữ nhi làm thiếp này là ai đưa ra? Trương gia?"
Tam lão gia hơi nhấp miệng, nhẫn nhịn, ngẫm nghĩ, cuối cùng ông ta một lòng định xuống, nói ra chuyện chính mình nuôi Uyển nương bên ngoài bị Trương nhị lang bắt lấy nhược điểm và uy hiếp.
"Thì ra là thế..." Quý Vân Lưu lẳng lặng nghe xong, khẽ cười lên: "Chuyện này, Trương nhị lang vẫn là đang giúp cha đấy."
"Giúp? Hắn giúp ta như thế nào? Hắn lấy việc này uy hiếp ta!" Tam lão gia bực bội nói: "Hắn nói nếu ta không gán cho ngươi một cái danh không tốt rồi đến Trương gia từ hôn, thì hắn sẽ nói cho đại bá ngươi chuyện Uyển nương! Tiểu nhân đê tiện như vậy, ngươi nhất định không thể gả cho hắn!"
"Vậy thì cha cứ đi nói chuyện này cho đại bá." Khoé môi của Quý Vân Lưu hé mở, cười một tiếng: "Cha phải tự mình nói chuyện này với đại bá."
"Ngươi điên rồi!" Tam lão gia run rẩy môi lẩm bẩm: "Chuyện này nếu, nếu bị đại ca..." Một câu chưa xong, ông ta đã thấy Quý Vân Lưu cười càng thêm tươi đẹp. Vẻ tươi cười trên mặt nàng so với ánh sáng Mặt Trời từ phương Đông nổi lên còn sáng hơn.
............
Tam lão gia bước ra khỏi viện Yêu Nguyệt, cầm thiếp canh và tín vật vững bước đi vào viện Thư Hương. Quý Đức Chính thấy đồ vật trong tay đệ đệ nhà mình, không nhìn biểu tình trên mặt ông ta: "Tất cả đồ vật đều đưa cho ta, ngày mai ta sẽ mang đi."
Tam lão gia cầm đồ vật, "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Đại ca, huynh đánh chết đệ đi! Huynh đánh chết đệ đi, đệ không sống nổi nữa, cũng không có mặt mũi sống thêm nữa!"
"Làm gì vậy? Đệ đây là làm gì vậy?" Đại lão gia bị doạ nhảy dựng: "Đang tốt đẹp nói lời khốn khiếp sống không nổi cái gì! Chuyện lục tỷ nhi từ hôn này chỉ có chỗ tốt! Người nhà như vậy, chúng ta không cần cũng thế! Từ hôn rồi loại người nào không có?"
"Trương gia là đồ không ra gì, đệ biết, đệ biết! Lục tỷ nhi chính là khuê nữ ruột thịt của đệ, đệ tự nhiên cũng muốn tìm một gia đình trong sạch cho nó. Nhưng mà, đệ đệ... Đệ thật sự xin lỗi nó!" Tam lão gia rũ đầu thấp xuống, củ hành lớn trong lòng ngực huân đến nước mắt nước mũi của ông ta vẫn luôn chảy, ngăn đều không ngăn được: "Đệ thật sự xin lỗi lục tỷ nhi. Đệ khiến nó chịu khổ nhiều như vậy, hiện giờ, hiện giờ đệ biết rõ Trương gia là đồ không ra gì như vậy, đệ vẫn... Đệ vẫn nên chết đi thôi!"
"Đệ đứng lên rồi nói!" Đại lão gia bị ông ta khóc đến đầu đều đau. Mấy năm nay ông lại chưa bao giờ thấy đệ đệ nhà mình khóc thành dáng vẻ này: "Đệ trước hết đừng khóc, có chuyện nói rõ ràng cho ta! Đệ một đại lão gia, khóc sướt mướt còn thể thống gì!"
"Đệ, đệ, đệ bị người hãm hại, đại ca!" Tam lão gia không đứng dậy. Nếu ông ta đến gần thì sẽ bị đại ca ngửi thấy mùi hành tây, tuyệt đối không thể đứng lên: "Đệ không sống nổi, đệ đều không sống nữa, đệ còn coi như là đại lão gia gì!" Lục tỷ nhi đã dặn dò ông ta kỹ lưỡng rõ ràng phải vẫn luôn khóc quỳ đến khi đại gia đáp ứng mới thôi!
"Đệ thật ra nói xem, đệ vì sao không sống nổi!" Quý Đức Chính đỡ trán, ngăn chặn tức giận, khiến chính mình tận lực tâm bình khí hoà.
"Đại ca, số đệ khổ quá, đệ đều không thể sống thêm..." Tam lão gia không chỉ không ngăn được nước mắt, ngược lại khóc càng thêm thê thảm, ngay cả miệng đều là vị hành tây, "Đại ca, Trương gia, Trương gia hãm hại đệ. Bọn họ, một ngày nọ sau khi đệ ra khỏi nha môn, bọn họ khiến đệ, khiến đệ gặp được Uyển Nương. Khi đó đệ, đệ, đệ uống quá nhiều, vừa được nàng đỡ, xin lỗi một cái, đệ liền, liền thu dùng Uyển Nương..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.